Ngưu Ngưu rất nhanh tỉnh lại, yêu tinh giỏi nhất của Vu Ẩn Sơn không phải đơn giản a. Tiểu Đường Tử nhận được tin, sau lại nhìn qua cửa sổ trông thấy Ngưu Ngưu đang nằm tựa ở trên giường. Tiểu Đường Tử lúc này mới yên lòng quay về. Vừa đi Tiểu Đường Tử vừa cân nhắc trong lòng vì sao mình lại đối với Ngưu Ngưu có tình cảm không muốn rời xa. Hoàng thượng vì sao lại hận mình như thế. Mỗi đêm đều là mình thỉnh Hoàng thượng chọn bài tử, chứ mình có thay Hoàng thượng chọn bài tử đâu.
Cứ như vậy Tiểu Đường Tử cúi đầu suy nghĩ bước đi, bất thình lình đụng đầu vào g ngực của ai đó. (Áaaa~~~ Anh í xuất hiện rồi.) Tiểu Đường Tử hoảng sợ, vội vàng thối lui. Tiểu Đường Tử ngẩng đầu chỉ thấy một thanh niên mặc hoa phục, gương mặt tựa tiếu phi tiếu đứng ở nơi đó. Tiểu Đường Tử nhìn thấy nụ cười như được chuẩn bị sẵn liền hiểu ra là người ta cố ý làm cho mình đụng phải hắn. Bất quá Tiểu Đường Tử không có ý trách người ta, chỉ nghĩ là vì mình mãi suy nghĩ đến thất thần. Thế là Tiểu Đường Tử nhanh chóng cúi thấp đầu, đỏ mặt xoay người bỏ chạy hướng khác.
– Di? Thái giám trong cung Hạ Hầu Hiên không hiểu cấp bậc lễ nghĩ như thế sao? Rõ ràng là đụng phải người ta, cả câu xin lỗi cũng không nói được à?
Âm thanh trung ấm trong sáng (o_O) vang lên. Lời này khiến cho Tiểu Đường Tử ngừng cước bộ ngay lập tức. Tiểu Đường Tử quay lại nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của thanh niên ấy, mặt đỏ lên, lắp bắp nói:
– Ngươi… ngươi rõ ràng là chờ ở nơi đó. Cố ý… cố ý làm cho ta đụng phải. Bằng không… bằng không ta đi đường rất chậm. Sao lại… sao lại có thể đụng ngươi. Ngươi lại… cũng không phải thụ (đại thụ ấy nha), không cử động a.
– Ân, ta xác thực không phải thụ (vâng, anh là công. =))), ta là một người sống a. Nếu ta là thụ, ta cũng chẳng lên tiếng, không cần người giải thích đúng hay không?
Thanh niên kia cười tà ác, tiến đến ngả ngớn nâng cằm Tiểu Đường Tử lên, ghé lỗ tai hắn nói:
– Tiểu mỹ nhân, ngươi sao lại dễ dàng thẹn thùng như thế. Chậc chậc, nói mấy câu cũng đã lắp bắp. Cứ như thế thật dễ dàng bị người ta khi dễ nga~
Tiểu Đường Tử vốn mặt đã đỏ giờ lại hồng đến tận tai, đôi mắt to phẫn hận liếc nhìn thanh niên kia một cái, uy hiếp một cách đầy yếu đuối:
– Ta… ta nói cho ngươi. Có lẽ… có lẽ ngươi là quan to quý nhân nào đó nhưng… nhưng dù sao đây cũng là hậu cung. Ngươi… Nếu ngươi không đi, ta sẽ… sẽ hô hoán người đến bắt ngươi. Buông tay, ngươi buông tay….
– Ha ha ha, ta sợ quá nha. Bất quá hiện tại ta không sợ gì cả. Ngươi hô hoán người đi, kêu lên đi để ta sẽ nói ngươi với ta là cùng hội cùng thuyền, chính là ngươi đưa ta vào. Ân, ta sẽ nói chúng ta là hai kẻ muốn mưu phản nội ứng ngoại hợp. Hắc hắc hắc, ngươi nói xem Hạ Hầu Hiên có thể buông tha cho ngươi không? Đế vương từ trước đến nay đều là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Đạo lý này chẳng lẽ ngươi không rõ ràng sao?
Một lời nói trăm ngàn chỗ hở, Tiểu Đường Tử sợ hãi, trên gương mặt đỏ bừng nhỏ nhắn thần sắc tăng thêm vài phần hoảng sợ, lại có vẻ điềm đạm đáng yêu động lòng người vô cùng. Thanh niên kia ngưng thần nhìn Tiểu Đường Tử một lúc lâu, trong ánh mắt lộ ra thần sắc mê hoặc. Sau một lúc sau đột nhiên khôi phục thanh tỉnh, chỉ nghe hắn thở ra một hơi thật dài nói:
– Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Nhiều năm qua như thế vẫn muốn tìm người kia. Trong lòng ta luôn có một khoảng không.
Hắn chưa dứt lời, bỗng nhiên tới gần Tiểu Đường Tử, ở trên mặt Tiểu Đường Tử hôn nhẹ một cái, rồi lộ ra ý đắc chí tươi cười nói:
– Ngươi tên gì? Nói cho ta biết, ta mang ngươi trở về, cho ngươi làm hoàng hậu của ta… Á…
Nguyên lai là Tiểu Đường Tử bị hắn đột ngột bất ý khinh bạc (làm việc khinh bạc), vừa giận vừa tức nên nhấc chân hung hăng đạp xuống. Thanh niên bị đau, Tiểu Đường Tử thừa dịp ôm chân kêu đau nhanh chóng bỏ chạy, biến mất ở một góc cua phía xa. Thanh niên kia một bên kêu đau, một bên oán hận nói:
– Chờ ta… chờ ta đã. Ta… ta khó khăn lắm mới gặp được ngươi. Muốn bỏ chạy sao? Hòa thượng chạy trốn được chứ miếu không chạy được (đại ý là vật đã ở trong tay thì không thoát được) Chờ đấy, trẫm đi tìm Hạ Hầu Hiên đòi người. Ân, trước tiên phải đi mua ít đồ đã. Hắc hắc, nhiều năm không thấy gia khỏa kia, đợi buổi tối đi dọa hắn một phen.
Không nói đến thanh niên thần bí bỗng nhiên xuất hiện ở Ngự hoa viên đang chuẩn bị đi hù dọa Hạ Hầu Hiên. Hạ Hầu Hiên đối với việc hắn đã đến một chút cũng không biết. Thừa dịp thời điểm Ngưu Ngưu hôn mê, hắn bảo thái giám cung nữ trong phòng đi hết ra ngoài. Sau một trận giao chiến với thiên nhân, cuối cùng đã chiếm thế thượng phong, Hạ Hầu Hiên nơm nớp lo sợ lại kích động vui sướng, ghé vào đôi môi đỏ bừng hôn thật khẽ. Ai ngờ khi vừa chạm môi, còn chưa kịp làm gì thì Ngưu Ngưu đã tỉnh.
Nhất thời bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu không nói gì, Hạ Hầu Hiên nghĩ đến tính tình kiên cường của Ngưu Ngưu trước đây, vội bỏ tay ra khỏi người Ngưu Ngưu, lắp bắp nói:
– Chỉ là… chỉ là… trẫm thấy có một con muỗi đậu… đậu ở môi ngươi. Cho nên… cho nên đã nghĩ… đã nghĩ…
Hạ Hầu Hiên vừa biên soạn kịch bản vửa mắng bản thân. Ngươi lấy cớ gì chứ, ai lại đi đuổi muỗi bằng miệng. Sao ngươi có thể nói ra điều như vậy.
Thật không ngờ Ngưu Ngưu lại mỉm cười, mở miệng nói:
– Ta hiểu được mà. Ngươi vì thay ta đuổi muỗi trong lúc nhất thời suy nghĩ muốn dùng miệng ăn con muỗi kia đúng không?
Ngưu Ngưu nói như thế, Hạ Hầu Hiên chưa kịp suy nghĩ đầy đủ đã gật đầu vui sướng nói:
– Đúng thế, đúng thế, trẫm chính là vì ăn muỗi, chính là…
Hạ Hầu Hiên càng nói càng hiểu ra, xấu hổ hắc hắc cười nhìn Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu nhẹ nhàng trừng nhìn Hạ Hầu Hiên rồi mới tựa vào cạnh giường cười ha ha.