Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

chương 57: 57: chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Sweetie

Ngày thứ ba Liễu Tố Tố rời đi, quân khu đã hoàn toàn tạnh mưa, thời tiết hiếm khi tốt như vậy, Lữ Linh Chi thấy mấy đứa nhỏ không chịu ở nhà liền đưa bọn nó tới nhà Trần Nam chơi, đến giờ ăn cơm thì đón về.

Trần Nam đã biết việc Liễu Tố Tố và Hàn Liệt đều ra ngoài, sợ bọn nhỏ không thích ứng nên đối xử với bọn nó càng ân cần hơn, thường xuyên lấy đồ ăn vặt ra đãi.

Mỗi lần bọn nó chơi ở bên ngoài, cô ấy đều trông chừng, không cho bọn nó chạy loạn.

Nếu là trước đây Hàn Trình sẽ là người vui mừng nhất, nó sẽ mang hoạ báo ra phân cao thấp cùng các bạn nhỏ khác.

Nhưng hôm nay nó lại đột nhiên không muốn chơi hoạ báo nữa, bởi vì nó nhớ nương.

Hàn Trình túm lấy hoạ báo, nhìn xung quanh, thấy Hàn Cẩm ngồi trên băng ghế không nhúc nhích thì chạy tới∶

“Anh cả, anh đang nhìn gì đó?”

Hàn Trình chính là đứa thích làm nũng, lúc nói chuyện đặc biệt thích dán vào người khác.

Trước đây khi Hàn Cẩm không thích nói chuyện, nó cũng sợ bị ghét bỏ nhưng sau khi phát hiện anh cả không phải là ghét nó mà chỉ là đơn thuần không thích nói chuyện, thì nó liền thường xuyên dán vào Hàn Cẩm, lúc nói chuyện còn phải nắm lấy tay mới chịu.

Hàn Cẩm vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nơi đó chính là phương hướng về nhà∶ “Anh nhớ dì.”

“Em cũng nhớ nương, nhớ nương quá đi, thật muốn nương về nhà.” Hàn Trình nhỏ giọng nói.

Tuy rằng bác Lữ đối xử với bọn nó rất tốt, bà Vương cũng rất thích bọn nó, nhưng nó cảm thấy nhà mình vẫn là tốt nhất, chính nó cũng không nói lên được là vì sao, cái đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày, có thể là bởi vì bác Lữ làm đồ ăn không ngon bằng nương đi.

Hàn Trình khẽ thở dài, bỗng thấy Hàn Cẩm đứng lên, nó vội vàng đuổi theo∶

“Anh đi đâu?”

“Tìm...!Tiểu Lộ.”

Trước khi đi dì đặc biệt không yên lòng về Tiểu Lộ, ngồi ở chỗ này nhớ dì cũng vô dụng, vậy thì đi thăm Tiểu Lộ đi, như vậy dì cũng có thể vui vẻ hơn một chút.

Hàn Trình không nghĩ nhiều như Hàn Cẩm, tuy không rõ vì sao lại muốn đi tìm Tiểu Lộ, nhưng nó vẫn lập tức giơ tay∶ “Anh, em cũng đi!”

Hàn Cẩm gật đầu.

Hàn Tiền đang chơi bắn bi cùng Đại Cường không chú ý tới bên này, nhưng Hàn Tú Tú thấy được, chạy tới hỏi hai người đi đâu.

Biết là đi tìm Tiểu Lộ, cô bé liền nói∶ “Em cũng đi.”

Liễu Tố Tố thường xuyên cổ vũ bọn trẻ chơi cùng nhau, cũng dạy dỗ đám con trai, nhất định phải chăm sóc cho chị gái/em gái thật tốt, Hàn Tú Tú vốn dĩ chính là cô bé thông minh tất nhiên là cảm nhận được phần thiện ý này.

Hơn nữa trẻ con vốn dễ dàng thân thiết cho nên quan hệ giữa bốn đứa nhỏ ngày một tốt lên, tuy Hàn Tú Tú vẫn có sợ hãi đối với người khác phái, nhưng ít nhất đã có thể tiếp nhận mấy đứa Hàn Cẩm, bởi vì cô bé nhớ dì từng nói, bọn họ là người một nhà.

“Được, chúng ta đi thôi.”

Ba đứa nhỏ nói với Trần Nam một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài tìm Tiểu Lộ.

Lần trước Lữ Linh Chi đã dẫn bọn nó đi, Hàn Cẩm còn nhớ rõ đường, cách nơi này cũng không xa lắm, trẻ con người thấp chân ngắn đi phút là tới, đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Nam yên tâm cho bọn nó đi.

Vừa mới đến gần, còn chưa bước vào trong sân mấy đứa đã nghe thấy một trận ầm ĩ truyền đến, giống như có người đang đánh nhau, tiếng chửi bậy không ngừng vang lên, ba đứa nhỏ lập tức chạy vào.

Chạy vào trong sân thì thấy đúng là có hai đứa bé đen đen béo béo đang đanh nhau với Tiểu Lộ! Hai đứa kia thoạt nhìn cường tráng hơn Tiểu Lộ không ít, nhưng dù cùng nhau xông lên đánh thì vẫn rơi xuống thế hạ phong, căn bản đánh không thắng nổi.

Bỗng một đứa trong đó nhặt cục đá dưới đất lên, ném về phía đầu Tiểu Lộ, Hàn Cẩm mặt biến sắc chạy vọt qua bổ nhào vào người nọ.

Hàn Trình thấy một màn như vậy thì sợ hãi vô cùng, chân nhỏ không nhịn được run run.

Nhưng nó không thể lùi bước, anh cả là anh trai nó, Tiểu Lộ là bạn nó, nó không thể không có nghĩa khí! Hơn nữa đã đi theo chú Hàn huấn luyện lâu như vậy, chắc là lợi hại hơn trước kia nhiều, không phải sợ Tiểu Trình, mày là giỏi nhất!

Tự cổ vũ cho mình xong rồi, Hàn Trình “Aaaa——” một tiếng xông lên, chạy được một nửa lại quay đầu lại dặn dò∶ “Chị đừng tới đây, nơi này nguy hiểm lắm!”

Nếu Liễu Tố Tố biết, con trai ngốc của cô dù đã sợ run chân nhưng vẫn nhớ lời dặn phải bảo vệ Hàn Tú Tú, chắc chắn sẽ cảm động đến rớt nước mắt.

Nhưng đáng tiếc lúc này Liễu Tố Tố không ở đây, mà Hàn Trình cũng không vô địch lợi hại như nó tưởng, bởi vì nó còn chưa chen được vào thì chân trái đã vướng vào chân phải, ngã dập mông.

Một giây ngã xuống, mông đau đớn, người ngây ngốc.

Vẫn là Tiểu Lộ thấy được một màn này, vươn tay về phía nó∶ “Tiểu Trình, anh đỡ em!”

Tiểu Lộ thật sự không nghĩ tới Hàn Cẩm và Hàn Trình sẽ chạy qua.

Sáng nay nó dậy từ sớm, sau khi thấy trong nhà không có ai liền lén lút chạy lên núi.

Nó muốn đi tìm nhân sâm.

Việc Tiểu Lộ biết cách tìm nhân sâm, không một ai biết.

Tuy cha Tiểu Lộ không thích nó nhưng cũng không chán ghét, có một lần có lẽ là uống rượu tâm tình tốt, cho nên đã tiết lộ bí quyết tìm sâm.

Tiểu Lộ còn nhớ rõ lúc ấy cha nó miệng toàn mùi rượu nhưng trên mặt tràn đầy đắc ý∶ “Biết vì sao nhà chúng ta tốt hơn nhà khác một chút không? Đó là vì cha mày có tay nghề, nếu mày học được, về sau không lo chết đói.”

Tiểu Lộ không rõ là ý gì, nhưng nó nghe hiểu mấy chữ "không lo chết đói".

Tiểu Lộ biết cha mẹ không thích nó, về sau nếu có em trai thì sẽ không cần nó nữa, vì thế nó mở to mắt, cố gắng ghi tạc từng chữ cha nói vào lòng.

Sau khi cha qua đời, có người trộm đến hỏi nó có biết vì sao cha nó tìm được nhân sâm hay không.

Tiểu Lộ lắc đầu, nói mình không biết.

Nó còn nhỏ, nhưng sớm đã phải ăn nhờ ở đậu, biết cái gì là "tài không lộ ra ngoài", hiểu được đạo lý tự bảo vệ bản thân.

Cho nên cho dù sau này sinh hoạt có kém, nó cũng chưa từng nghĩ đến việc lên núi đào sâm, sợ bị người khác biết, nó sẽ không có ngày lành.

Thẳng cho đến khi gặp Liễu Tố Tố.

Tiểu Lộ cảm thấy dì Liễu thật tốt, trí nhớ về những việc khi còn nhỏ đã sớm mơ hồ, nó cũng không biết trước khi nương bỏ rơi nó, có từng đối xử với nó tốt như vậy hay không.

Nếu mình có nương giống dì Liễu thì tốt quá, vậy mình nhất định sẽ vui đến ngất xỉu đi! - Tiểu Lộ nghĩ.

Không chỉ dì Liễu, còn có các em trai em gái nữa, đối xử với nó cũng rất tốt, đêm đó ở Hàn gia là thời gian nó cảm thấy vui sướng nhất.

Nhất định phải báo đáp bọn họ!

Cho nên, mưa tạnh Tiểu Lộ liền lặng lẽ chạy lên núi, có thể là do may mắn, rất nhanh nó đã tìm thấy một cây nhân sâm, đào ra, dùng tay nhỏ cẩn thận phủi sạch bùn đất, trộm đặt trước cửa nhà Liễu Tố Tố.

Làm xong chuyện này, Tiểu Lộ vui vẻ vô cùng.

Nhưng qua không bao lâu sau, mấy đứa Hàn Cẩm tới, lặng lẽ đưa quần áo và kẹo sữa cho nó.

Liễu Tố Tố sợ Tiểu Lộ lại lên núi đào sâm gặp nguy hiểm, còn cố ý bảo Hàn Tiền chuyển lời, đừng đi lên núi, dì không thiếu gì cả.

Lúc ấy Tiểu Lộ gật đầu đáp ứng, gật xong lại phát hiện Hàn Trình xụ mặt nhỏ, hỏi nó làm sao vậy.

Hàn Trình nói∶ “Nương đi rồi, đi giúp đỡ chú Hàn, không biết khi nào mới có thể trở về nữa.”

Tiểu Lộ vừa nghe lời này liền bật dậy∶ “Đi giúp đỡ? Đi đâu?”

Hàn Trình cũng không biết, bĩu môi nghĩ nghĩ mới nói∶ “Đi chỗ rất xa rất xa, nhưng nương nói, trước khi bọn em đếm xong đầu ngón tay, nương sẽ trở về.”

Tiểu Lộ không biết rất xa rất xa là xa đến mức nào, nhưng nó nhớ lần trước lúc bị đưa về quê, lại bị đưa về quân khu phải ngồi xe rất lâu, đặc biệt mệt.

Chắc là dì Liễu còn mệt mỏi, vất vả hơn nhiều…

Tiểu Lộ nghĩ một lúc, quyết định sẽ lên núi một chuyến nữa, cha từng nói, nhân sâm sở dĩ có thể bán đắt là do thứ này có thể bồi bổ thân thể, nó đi đào thêm một củ nữa, lúc dì Liễu mệt không phải có thể dùng để bồi bổ hay sao?

Tiểu Lộ không muốn để Liễu Tố Tố lo lắng cho nên cố ý đợi vài ngày, mấy ngày nay đã có nắng, mặt đất đã khô, lên núi sẽ không có vấn đề.

Tuy nhiên lần này không thuận lợi như lần trước, tìm cả buổi mới tìm được, cũng may củ này khá lớn, Tiểu Lộ nhìn thành quả lao động vui vẻ nở nụ cười, chỉ cần chờ dì Liễu quay về là có thể đưa cho dì ấy rồi.

Tiểu Lộ không biết, lần trước nó đi đào sâm đã bị vợ doanh trưởng Hồ - Tôn Hòe Hoa phát hiện manh mối.

Cô ta từng nghe nói, cha Tiểu Lộ dựa vào việc đào sâm mà kiếm lời không ít cho nên vẫn luôn chú ý đến Tiểu Lộ, lần đó thấy Tiểu Lộ lên núi liền lập tức tìm cơ hội lục soát phòng nó một lần, Tiểu Lộ không mang nhân sâm về nhà, cô ta đương nhiên là không tìm thấy cái gì.

Nhưng Tôn Hòe Hoa không chịu bỏ qua, cố ý dặn dò hai đứa con trai lặng lẽ quan sát Tiểu Lộ, nếu phát hiện Tiểu Lộ lại đi lên núi, nhất định phải cướp lấy đồ về đây.

Hiện tại Liễu Tố Tố không ở nhà, Tiểu Lộ chỉ có thể mang nhân sâm về nhà, chuẩn bị giấu trong phòng chứa củi, bỗng hai đứa con trai Tôn Hòe Hoa từ đâu chạy ra đoạt mất nhân sâm, Tiểu Lộ xông lên đòi lại, thế là ba người liền đánh nhau.

Từ bé Tiểu Lộ đã đánh nhau với người khác, hai đứa con trai của Tôn Hòe Hoa tuy rằng nhìn to khỏe hơn nhưng căn bản không phải là đối thủ của nó, mắt thấy nhân sâm sắp bị cướp lại, chúng nó lập tức hô lên∶

“Vương Tiểu Lộ, mày ở nhà bọn tao, ăn uống nhà bọn tao, cái gì cũng phải cho bọn tao!”

Tiểu Lộ nhỏ nhưng không ngốc∶

“Không phải tao ăn uống của nhà mày, tiền an ủi của cha tao, ông Chung đưa hết cho cha nương mày rồi!”

“Có tiền an ủi cũng vô dụng, mày chính là Tang Môn Tinh, không có ai thích mày cả, người trong cả quân khu đều chán ghét mày, nhà tao hảo tâm giữ mày lại, mày là cái đồ ăn cây táo rào cây sung!”

(丧门星 - tang môn tinh: ẩn dụ người mang đến tai hoạ hoặc xui xẻo)

“Đúng đó, mày mà không mau đưa thứ kia ra, tao sẽ bảo nương tao đuổi mày đi, mày chỉ có thể ở bên ngoài lạnh chết, bị chó hoang ăn.”

Tiểu Lộ đã nghe những lời này nhiều rồi, căn bản không để trong lòng, nhưng mấy đứa Hàn Cẩm nghe xong lập tức liền không vui, đang muốn nói lý thì lại thấy có một đứa cầm lấy cục đá, thế là vội vàng gia nhập vào trận đấu.

Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, Hàn Trình nhỏ yếu nhất cũng trở nên lợi hại không ít, càng miễn bàn đến Tiểu Lộ và Hàn Cẩm, ba đứa nhỏ kết hợp đánh cho hai con trai Tôn Hòe Hoa khóc huhu, nhân sâm cũng không dám đòi nữa, vắt giò lên cổ chạy trốn.

Trùng hợp lúc này Tôn Hòe Hoa ra ngoài nói chuyện phiếm trở về, thấy một màn này, hạt dưa trong tay thiếu chút nữa rớt xuống∶

“Chúng mày lũ tạp chủng này! Ở nhà tao làm gì đó!”

“Nương, mau cứu bọn con, thằng sao chổi Vương Tiểu Lộ kêu người tới đánh bọn con đây này!”

Tiểu Lộ tay mắt lanh lẹ giấu nhân sâm vào trong túi, sau đó mới nói∶

“Rõ ràng là bọn mày đánh tao nên bọn họ mới đến giúp tao, đúng là không biết xấu hổ!”

Tôn Hòe Hoa mặc kệ có phải là con trai cô ta chủ động đánh người khác hay không, nhìn thấy vết xanh tím trên người con trai, cô ta đau lòng muốn chết∶

“Vương Tiểu Lộ! Tao cho mày ăn cho mày uống mà mày báo đáp tao vậy hả, mày là thằng súc sinh!”

Dưới cơn tức giận, Tôn Hoè Hoa muốn duỗi tay hung hăng tát lên mặt Tiểu Lộ, Hàn Cẩm thấy vậy liền muốn kéo Tiểu Lộ ra, nhưng tay Tôn Hòe Hoa vừa mới nâng lên đã bị ai đó túm chặt, muốn động cũng không thể động.

Sau khi thấy rõ người tới là ai, mắt Hàn Cẩm sáng lên∶ “Dì!”

“Nương!”

“Dì!”

“Dì Liễu!”

Tất cả mấy đứa nhóc đều hô lên.

Tảo Trang cách quân khu không xa, thời tiết tốt lái xe mất không đến tiếng.

Sau khi Hàn Liệt xuống xe, anh cùng đoàn trưởng Vương đi báo cáo nhiệm vụ với Chung sư trưởng, Liễu Tố Tố thì gấp không chờ nổi đi về, tuy chỉ ra ngoài không đến ngày nhưng cô đặc biệt nhớ bọn nhỏ, chỉ muốn nhanh chóng đến nhà Lữ Linh Chi đón các con về.

Nhưng mà đi được một nửa, đột nhiên nghe thấy trong sân một nhà cách đó không xa có tiếng ầm ĩ, Liễu Tố Tố vốn không để trong lòng, quay đầu lại lại thấy ở đó có một bé gái trông rất giống Hàn Tú Tú.

Thấy thế cô vội vàng chạy qua, không chỉ Hàn Tú Tú, ngay cả mấy đứa Hàn Cẩm và Tiểu Lộ cũng ở đấy, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện đã thấy một người phụ nữ trung niên nổi giận đùng đùng, nhấc tay muốn đánh người, Liễu Tố Tố hai bước chạy thành một bước nắm lấy tay cô ta.

Lúc này không phải là lúc để cùng các con ôn chuyện, Liễu Tố Tố nhíu mày phẫn nộ nói∶

“Tôn Hòe Hoa, cô to gan nhỉ, Tiểu Lộ là người nhà liệt sĩ, cô tùy tiện đánh chửi thằng bé vậy mà được sao?”

Hiện tại ở quân khu không ai là không biết Liễu Tố Tố, Tôn Hòe Hoa tất nhiên cũng nhận ra cô.

Lúc Chung sư trưởng phê bình Tôn Hòe Hoa và doanh trưởng Hồ về việc đuổi Tiểu Lộ ra ngoài vào ngày mưa, vì để tránh mâu thuẫn nên ông ấy không đề cập đến chuyện Liễu Tố Tố thu lưu Tiểu Lộ, nhưng Tôn Hòe Hoa thấy Liễu Tố Tố dám lớn tiếng mắng mình thì hô∶

“Vương Tiểu Lộ tới nhà tôi ở thì là người nhà tôi, tôi đánh hay mắng nó đều là dạy dỗ con cái, cô dựa vào đâu mà… Aaaaaaa...”

Liễu Tố Tố dùng sức vặn tay cô ta, mặt Tôn Hòe Hoa trướng thành màu gan heo, đau đớn hét lên.

“Liễu Tố Tố cô mau thả tôi ra, người đâu rồi....!giết người! Có người muốn giết tôi!”

Liễu Tố Tố cười lạnh∶ “Tôi là vợ Hàn Liệt, anh ấy là phó đoàn trưởng, mặc dù không phải cùng một đội nhưng vẫn có quyền dạy dỗ cấp dưới đó, không tin cô đi doanh trưởng Hồ xem tôi nói có đúng không!”

Tôn Hòe Hoa như gà bị bóp cổ, nháy mắt không nói được gì, cắn chặt răng nói∶ “Cô lấy quyền thế chèn ép quần chúng nhân dân, tôi muốn đi báo cáo!”

“Đi đi, giờ hai chúng ta đến chỗ Chung sư trưởng, ai không đi người đó làm cháu!”

Liễu Tố Tố không phải là người thích lấy chức vị áp chế người, mọi người đều là quân nhân, dù là đoàn trưởng hay chiến sĩ bình thường đều là anh hùng, nhưng doanh trưởng Hồ và Tôn Hòe Hoa hiển nhiên không nằm trong phạm vi này.

“Tiểu Cẩm, Tiểu Trình, Tiểu Lộ, các con không sao chứ?” Liễu Tố Tố quay đầu lại hỏi.

Ba đứa bé bị động tác dạy dỗ kẻ xấu của cô làm cho chấn động, lập tức lắc lắc đầu, Liễu Tố Tố lại nhìn về phía Hàn Tú Tú∶ “Tú Tú thì sao?”

“Dì ơi, con cũng không sao ạ.”

“Được, vậy cùng dì đi luôn.” Liễu Tố Tố gọi mấy đứa nhỏ, nhìn về phía Tôn Hòe Hoa, “Còn không đi mau, đứng ở đây cũng không ai tới đòi lại công bằng cho cô đâu.”

Thật ra trong lòng Tôn Hòe Hoa có chút sợ hãi, cô ta vốn tưởng mình nhắc đến Chung sư trưởng thì Liễu Tố Tố sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ Liễu Tố Tố còn cứng rắn hơn cô ta nhiều.

Nhìn mặt hai đứa con trai bị đánh đến thay hình đổi dạng, lại nghĩ đến những thủ đoạn mình hay dùng, Tôn Hòe Hoa hung hăng cắn chặt răng∶

“Đại Bảo, Tiểu Bảo đi với nương! Chúng ta nhất định phải kéo mũ quan của tên tư bản nào đó xuống mới được!”

Cãi nhau lớn tiếng như vậy đã sớm hấp dẫn nhóm quân tẩu xung quanh chạy tới xem, những người tới muộn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng là Tiểu Lộ đánh nhau với hai đứa con trai Tôn Hòe Hoa, Liễu Tố Tố thấy được nên mới cãi nhau.

Bình thường Tôn Hòe Hoa này ồn ào vô lý, có mấy người sợ lời của cô ta truyền đến tai Chung sư trưởng gây ra ảnh hưởng xấu cho Hàn Liệt và Liễu Tố Tố, lập tức khuyên nhủ∶

“Tiểu Liễu...!hay là thôi đi, thằng bé Tiểu Lộ đúng là cả ngày đi đánh nhau, Tôn Hòe Hoa tức giận như vậy không phải không có nguyên nhân.”

“Đúng đó, đồng chí Liễu cô cũng đừng trách chúng tôi không nói trước, tính tình Tiểu Lộ khó bảo, đừng ra mặt thay nó làm gì, nói không chừng còn vạ lây sang cô đấy!”

Mọi người mồm năm miệng mười khuyên giải, Liễu Tố Tố muốn bọn họ dừng lại cũng không kịp.

Họ nói đều có ý tốt, dù sao cái danh thích đánh nhau gây chuyện thị phi của Tiểu Lộ cũng rất nổi tiếng, ai cũng cảm thấy thằng bé chính là đứa trẻ hư, ra mặt thay nó là không cần thiết.

Nhưng "ý tốt" của họ lại khiến Tiểu Lộ đứng ở phía sau vốn đang cười vui vẻ, lập tức ảm đạm hẳn, nó nhìn Liễu Tố Tố đứng trước mặt, lại nhìn mấy đứa Hàn Cẩm, nhúc nhích chân muốn chạy trốn.

Liễu Tố Tố thấy rõ sự thay đổi cảm xúc của nó, cô không giải thích gì thêm, nắm lấy tay Tiểu Lộ nói∶

“Cứ đến chỗ Chung sư trưởng trước đi, trong chuyện này ngoài mấy đứa bé ra, đâu ai biết đã xảy ra chuyện gì đâu.”

Tiểu Lộ sửng sốt, dì Liễu muốn đến chỗ ông Chung? Điều này có nghĩa là dì Liễu tin tưởng nó đúng không? Bàn tay đang nắm lấy tay nó, ấm áp lại khô ráo, làm nó không hề cảm thấy sợ hãi nữa.

Tiểu Lộ nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn đến chỗ mình mới cẩn thận nắm chặt lấy tay Liễu Tố Tố.

Liễu Tố Tố biết rõ, Tôn Hòe Hoa không sợ hãi, đơn giản là do muốn lấy lí do Tiểu Lộ bướng bỉnh, cô ta dạy dỗ con cái ra để lừa gạt người khác.

Suy cho cùng có không ít người cũng dạy dỗ con cái bằng đòn roi, tin vào cách dạy "thương cho roi cho vọt".

Nếu Tiểu Lộ đã là con nuôi nhà cô ta, cô ta phải có trách nhiệm nuôi dạy nó.

Chỉ cần không phải quá mức nghiêm khắc, muốn đánh muốn chửi ai quản được?

Cũng bởi vậy, vừa đến chỗ Chung sư trưởng, Tôn Hòe Hoa đang chuẩn bị cáo trạng, Liễu Tố Tố đã nói∶

“Đồng chí Tôn Hòe Hoa, việc hôm nay đến tột cùng là như thế nào, hai chúng ta đều không rõ ràng lắm, không bằng để bọn trẻ nói xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio