Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

chương 58: 58: chương 36-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nghe mọi người khuyên nhủ, Liễu Tố Tố liền có ý tưởng muốn xoá sạch “tội danh” cho Tiểu Lộ, vậy nên cô không trực tiếp đến văn phòng Chung sư trưởng mà nhờ lính gác mời Chung sư trưởng ra ngoài, chỉ có như vậy mới có thể để cho những người đến xem náo nhiệt cũng được chứng kiến.

Khi cô nói muốn cho bọn nhỏ trình bày, quần chúng đứng xem mặt đầy nghi hoặc, đồng chí Liễu có ý gì đây?

Tôn Hòe Hoa cười châm chọc∶ “Cô đùa cái gì vậy, bọn nó đều là trẻ con, nói rõ ràng được cái gì?”

“Con nhà cô không nói rõ được, không có nghĩa là con nhà người khác cũng vậy.”

Liễu Tố Tố từ trước đến nay rất khoan dung với trẻ con, nhưng hôm nay chỉ nhìn biểu hiện đơn thuần của con trai Tôn Hòe Hoa liền biết bọn nó đã bị dạy hư.

Với những đứa trẻ này, phải cho bọn nó nếm thử bài học của xã hội, may ra còn cứu được.

Một câu này khiến lửa giận của Tôn Hòe Hoa lại bùng lên, cô ta cắn răng nói∶ “Vậy để con nhà cô nói đi, tôi ngược lại muốn xem xem cô nuôi con tốt đến mức nào!”

Liễu Tố Tố quay đầu lại, nhìn đám nhóc nhà mình.

Tuy tình huống của Hàn Cẩm đã tốt hơn rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là ở nhà, hiện tại nhiều người như vậy, Liễu Tố Tố không dám ép buộc nó; Hàn Trình vẻ mặt thiên chân đơn thuần, không chừng sẽ nói trật; còn Tiểu Lộ nói mọi người sẽ không tin…

Chỉ còn lại có Hàn Tú Tú.

Hàn Tú Tú nói chuyện không thành vấn đề, hơn nữa lúc đánh nhau cô bé vẫn luôn đứng ở bên cạnh, biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, cô bé nhát gan.

Liễu Tố Tố đi qua, kéo tay Hàn Tú Tú cổ vũ∶ “Tú Tú, con có thể kể lại chuyện vừa rồi xảy ra trong sân không, nói cho mọi người biết, không cần sợ, có dì, có cha con ở đây, cứ nói thẳng ra là được, nhé?”

Hàn Liệt vốn ở trong văn phòng Chung sư trưởng, biết tin Liễu Tố Tố dẫn các con tới, anh cũng vội vàng chạy xuống, lướt qua đám người đến bên cạnh người nhà.

Hàn Tú Tú nhìn Liễu Tố Tố, lại nhìn Hàn Liệt, nắm chặt tay.

Cô bé dũng cảm gật gật đầu, lớn tiếng nói∶ “Bọn con đi tìm Tiểu Lộ chơi, thấy có hai người kia đánh anh Tiểu Lộ, còn mắng anh ấy nữa, bọn con liền chạy đến giúp đỡ...!Cái dì kia sau khi đến cũng muốn đánh Tiểu Lộ, sau đó bị dì ngăn cản...”

Tôn Hòe Hoa còn tưởng rằng này đứa nhỏ này có thể nói ra gì đó, nói nửa ngày cũng chỉ nói được hai câu như vậy, cô ta chẳng hề để ý cười∶

“Mọi người phân xử đi, Vương Tiểu Lộ đánh nhau, tôi đánh nó là dạy dỗ nó đấy, chẳng lẽ thành ra tôi là người sai sao? Trẻ con như nó không dạy, nó leo lên nóc nhà lật ngói mất!”

Mọi người nghe xong cũng định tán đồng, Hàn Tú Tú liền hô lên:

“Không phải! Dì không dạy dỗ Tiểu Lộ, dì mắng anh ấy! Con của dì nói anh ấy là Tang Môn Tinh, là sao chổi, dì còn nói anh ấy là súc sinh!”

Lời này nói ra, mặt mọi người đều biến sắc.

Trẻ con nào biết cái gì, con trai Tôn Hòe Hoa nói như vậy, cho thấy cô ta đã không ít lần ở nhà mắng Tiểu Lộ như vậy, con cô ta học được nên mới nói theo.

Ở đây có ai không từng dạy con, đánh có, mắng cũng có, nhưng không một ai dùng từ ngữ ác độc như vậy đi nói một đứa trẻ, huống chi là đó còn là con của liệt sĩ!

Mặt Chung sư trưởng xanh mét∶ “Tôn Hòe Hoa, cô thật sự đã nói như vậy?”

Tôn Hòe Hoa nóng nảy∶ “Tôi không có, Chung sư trưởng ngài đừng nghe con bé này nói bậy...!Sao tôi có thể nói như vậy chứ…”

“Dì có nói, cháu và anh cả đều nghe thấy!” Hàn Trình hô lớn, nó nghe thấy rõ ràng rành mạch, không thể nào sai.

Tôn Hòe Hoa hận không thể xông lên đánh chết bọn nó∶ “Tôi không cố ý...!là do tình thế cấp bách...!không giữ được miệng...!Chung sư trưởng...!Tôi cũng là nương mà...!nhìn thấy con trai bị đánh nên trong lòng sốt ruột…”

Tôn Hòe Hoa không có văn hóa nhưng trong bụng đầy ý xấu, cô ta ngay lập tức giả vờ đáng thương.

Liễu Tố Tố biết hôm nay tuyệt đối không thể để Tiểu Lộ theo cô ta trở về, với tính cách xấu xa của cô ta, nhất định sẽ tìm mọi cách trả thù.

Cô đang định nói thì đột nhiên hai đứa con trai Tôn Hòe Hoa gào lên∶

“Nương, cái đồ kia ở trong túi thằng Tang Môn tinh đó! Nương mau cướp lấy đi!”

Tôn Hòe Hoa suýt chút nữa tức chết, vội vàng lấy tay bịt miệng muốn cho nó câm mồm.

Nhưng hai đứa nhỏ này bị cô ta nuôi dưỡng đến kiêu căng, căn bản không hiểu sắc mặt nương nó, còn bực bội nói∶

“Nương ngăn con làm gì, nương phải ngăn thằng Vương Tiểu Lộ chứ, không phải nương nói nó ăn ở miễn phí ở nhà của chúng ta, chết sống ăn vạ không chịu đi, nhất định phải để nó trả giá sao!”

“Đúng vậy, hơn nữa bọn con lấy đồ mà Vương Tiểu Lộ còn dám đánh trả, đánh con đau quá đi, sớm biết vậy nên đánh chết nó mới đúng!”

Vừa dứt lời, mọi người còn đang đứng về phe Tôn Hòe Hoa bán thảm lập tức choáng váng.

Hay thật, ăn ở miễn phí? Khổ cho Tôn Hòe Hoa nói ra được câu đấy.

Cùng một quân khu, có ai không biết tiền an ủi liệt sĩ có bao nhiêu, vài trăm đấy, số tiền có thể mua được con lợn, qua miệng Tôn Hòe Hoa liền thành không có tí nào?

Còn câu kia nữa, “còn dám đánh trả” là có ý gì? Chẳng lẽ ngày thường Tiểu Lộ đánh nhau không phải bởi vì nghịch ngợm gây sự, mà là bị bắt nạt?

Trong nháy mắt, tâm tình mọi người biến hóa khôn lường.

Chung sư trưởng tức đến mức thở dốc, cũng không cho Tôn Hòe Hoa có cơ hội giảo biện, trực tiếp nhìn về phía lính gác∶ “Đi gọi Hồ Tiên Phong đến đây!”

Lại nói tiếp∶ “Tôn Hòe Hoa, nếu cô đã không muốn nuôi Tiểu Lộ như vậy, từ hôm nay trở đi Tiểu Lộ sẽ không bao giờ đến nhà cô nữa, hạn cho cô trước sáng mai trả lại tiền an ủi, dùng nhiều dùng ít giao tất cả chứng cứ lên đây cho tôi!”

Tôn Hòe Hoa như bị sét đánh.

Trăm triệu không nghĩ tới Chung sư trưởng không cho cô ta một cơ hội nào như vậy.

Cô ta chán ghét Tiểu Lộ, cũng không muốn đối xử tốt với nó, nhưng không thể để Tiểu Lộ đi được!

Không nói đến nhân sâm có giá trị kia, ngay cả số tiền an ủi phát xuống lúc trước, đều đã bị cô ta dùng không ít rồi, còn đều là dùng cho mình, cả nhà cô ta cả ngày ăn thịt cá, còn Tiểu Lộ chỉ có thể ăn rau ăn cháo.

Trả lại tiền, cô ta lấy đâu ra mà trả đây?

“Chung sư trưởng, tôi...”

“Giải tán!” Chung sư trưởng phiền lòng không thôi, sau khi bảo mọi người đi về thì trực tiếp trở về văn phòng.

Ông ấy đi, mọi chuyện coi như xong.

Tôn Hòe Hoa ngã ngồi xuống đất, hai đứa con trai chạy tới, “Nương, nương làm sao vậy?”

“Chát!” một tiếng, Tôn Hòe Hoa không ngờ mình sẽ bị con trai làm hại, dưới cơn tức giận cũng nhịn không được, bàn tay vừa rồi không đánh được Tiểu Lộ hung hăng đập vào mặt con mình.

Hai đứa nhỏ đột ngột bị đánh thì ngẩn người.

Chỉ là lúc này không ai cảm thấy đau lòng, chỉ cảm thấy đáng đánh.

Ai đó còn nói một câu∶ “Nhìn đi, còn nói Tiểu Lộ là sao chổi...!Tôi thấy hai đứa nó mới là sao chổi đấy!”

Tôn Hòe Hoa tức đến mức muốn nôn ra máu!

Mà trong văn phòng, Chung sư trưởng cũng đang sứt đầu mẻ trán, ông nhìn mặt Tiểu Lộ tím xanh vì đánh nhau, thở dài∶ “Tiểu Lộ, ông Chung xin lỗi cháu, ông không ngờ bọn họ là loại người như thế.”

Tiểu Lộ cười an ủi∶ “Ông Chung, ông đừng lo lắng, cháu không sao hết, cháu lợi hại lắm đó, đánh bọn nó ngã hết luôn!”

Rõ ràng mình mới là người bị thương nhưng lại đi an ủi người khác.

Chung sư trưởng càng áy náy hơn, nhưng so với áy náy, điều khiển ông đau đầu nhất chính là vấn đề chỗ ở của Tiểu Lộ.

Lúc trước để Tiểu Lộ ở nhà Tôn Hòe Hoa là vì không chọn được gia đình nào thích hợp, ông và Triệu chính ủy đều tính toán lần này nhất định phải xem xét thật kĩ càng, chọn cho Tiểu Lộ một gia đình thật tốt.

Ngoài miệng nói thì dễ, nhưng đến lúc làm thì đặc biệt khó khăn, nhà ai cũng nhiều con, không có con thì lại không đủ phẩm cấp, người nhà không thể tùy quân, cũng đâu thể để Tiểu Lộ đi theo ngủ ở ký túc xá được?

Thật ra nếu hiện tại ông gọi một người tới, giao Tiểu Lộ cho hắn một đoạn thời gian, phần lớn mọi người đều sẽ đồng ý, nhưng lỡ người nọ lại giống Tôn Hòe Hoa trong ngoài không đồng nhất thì sao? Mà một đứa nhỏ cứ lang bạt kỳ hồ, ăn nhờ ở đậu như vậy mãi cũng không nên.

Thậm chí Chung sư trưởng đã suy nghĩ đến việc đưa Tiểu Lộ về nhà mình sống một thời gian, nhưng Dư Hồng Anh đã đi đến chỗ Chung Nghệ, trong nhà chỉ còn ông và con trai mười mấy tuổi, làm sao để chăm sóc đây?

Triệu chính hiểu băn khoăn của ông, nghĩ nghĩ liền nói∶ “Không thì để Tiểu Lộ đến nhà tôi đi.”

“Nhưng sức khỏe vợ ông không tốt mà.” Vợ Triệu chính ủy tuổi lớn, lại mới vừa phẫu thuật ở bệnh viện, tự chăm sóc mình cũng là vấn đề.

Nghe hai người họ thảo luận, tươi cười trên mặt Tiểu Lộ dần dần biến mất, Liễu Tố Tố nhìn mà trong lòng đau xót, cô hít sâu một hơi, nhìn về phía Hàn Liệt, lại thấy Hàn Liệt gật đầu, dường như hiểu được suy nghĩ của cô.

Có anh ủng hộ, Liễu Tố Tố mới yên tâm nói thẳng∶ “Sư trưởng, Chính ủy, tôi muốn đón Tiểu Lộ về nhà tôi.”

Vừa dứt lời, Chung sư trưởng, Triệu chính ủy và cả Tiểu Lộ đều bất ngờ.

Liễu Tố Tố biết bọn họ lo rằng Tiểu Lộ sẽ liên lụy đến nhà cô, cho nên liền nói tiếp∶

“Tôi biết là sư trưởng băn khoăn, nhưng hai người không phải muốn giúp Tiểu Lộ tìm một gia đình thích hợp sao, trong khoảng thời gian này cứ để Tiểu Lộ ở cùng chúng tôi, chuyện sau đó lại thương lượng sau được không ạ?”

Chỉ là ở nhờ, Chung sư trưởng nghĩ ngợi, cảm thấy cũng không phải là không được.

Nhưng Tiểu Lộ lại nói∶ “Không được, dì Liễu...!con không thể đến nhà dì đâu!”

Lời các cô các thím nói vừa rồi nó đều nhớ rõ, nó không phải là đứa bé ngoan, không thể ăn vạ dì Liễu được, hơn nữa nó có nhiều ‘kẻ thù’ như vậy, lỡ kẻ thù không đánh lại nó, đi bắt nạt bọn Tiểu Cẩm thì sao?

Nghĩ đến hình ảnh kia, Tiểu Lộ sốt ruột nói∶ “Ông Chung, cháu ngủ ở hành lang là được, cháu sẽ tự chăm sóc cho mình!”

Tiểu Lộ không nói, nhưng Liễu Tố Tố lại biết vì sao nó không muốn, trong lòng cô càng khó chịu thêm.

Biết trẻ con ăn mềm không ăn cứng, cô nghĩ nghĩ liền nói∶ “Tiểu Lộ dì cũng không gạt con đâu, dì muốn con đến giúp đỡ đó.”

Tiểu Lộ sửng sốt∶ “Giúp đỡ ạ?”

“Đúng vậy, lần này làm nhiệm vụ, sức khỏe của chú Hàn… có vấn đề nhỏ.

Trong nhà có nhiều việc quá, một mình dì làm không hết, mấy đứa Tiểu Cẩm thì còn bé, nhà dì còn thiếu một người giúp đỡ, con đồng ý tới giúp dì nha?”

Liễu Tố Tố nói xong, trong lòng vội vàng giải thích, không phải là cô muốn nguyền rủa Hàn Liệt đâu, lần này đúng là anh bị ngất xỉu, không phải là có vấn đề nhỏ sao?

“A, chú Hàn bị thương?” Mấy đứa nhỏ khẩn trương vây quanh hỏi: “Chú ơi chú không sao chứ ạ?”

Hàn Liệt bị ép phải bị thương∶ “...”

“Chú không sao, có hơi… mất sức thôi.” Hàn Liệt kéo kéo khóe miệng, “Tiểu Lộ, con có thể đến giúp chú không? Buổi tối ở nhà chú tiện hơn, bằng không có đôi khi dì Liễu có việc lại không tìm thấy con đâu.”

Tiểu Lộ dù thông minh thì cũng chỉ là trẻ con, nghe thấy cần giúp đỡ thì vội vàng gật đầu∶ “Con đồng ý! Việc gì con cũng làm được!”

Chờ chú Hàn khỏe lên, nó sẽ rời đi ngay, tuyệt đối không liên lụy đến dì Liễu!

Liễu Tố Tố lúc này mới gật đầu với Chung sư trưởng, ông nhẹ nhàng thở ra∶ “Được rồi, vậy Tiểu Lộ đến nhà dì Liễu ở một thời gian, khi nào rảnh ông Chung tới thăm cháu nha.”

Tuy là đi giúp đỡ nhưng Tiểu Lộ lại cười toe toét, “Vâng ạ!”

Cứ như vậy, mọi người rời khỏi văn phòng.

Trước khi về nhà, Liễu Tố Tố đi đón Hàn Tiền về trước.

Hàn Tiền và Tiểu Lộ đã ở chung một thời gian, cũng rất hài hòa cho nên không có gì không vui, ngược lại còn rất hoan nghênh.

Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt đến nhà Tôn Hòe Hoa dọn đồ cho Tiểu Lộ, còn cô thì dắt bọn trẻ về nhà.

Xa nhà mấy ngày, cô không kịp ngắm nghía mà đi nhóm lửa nấu nước cho bọn nhỏ tắm rửa.

Lấy quần áo cho mấy đứa xong, Liễu Tố Tố xách nước ấm vào phòng tắm∶

“Các con tắm cùng nhau được chứ, cởi quần áo áo bẩn ra trước, lát nữa ngâm xà phòng rồi giặt.”

Ba đứa nhóc lập tức cởi quần áo, đột nhiên “cạch” một tiếng, có thứ gì đó lăn đến trước mặt Liễu Tố Tố, lại là nhân sâm?

Tiểu Lộ lúc này mới nhớ ra mình để quên củ nhân sâm trong túi, nó vội vàng nhặt lên, khẩn trương nói∶ “Dì Liễu...!con...!con xin lỗi…”

Liễu Tố Tố hiểu ra, khó trách vừa rồi hai đứa nhỏ nhà Tôn Hòe bỗng nhiên hét lên, hoá ra là thấy trong túi Tiểu Lộ có nhân sâm nên kích động buột miệng.

Mà Tiểu Lộ rõ ràng là biết nhân sâm rất quý nên mới giấu vào trong túi, hai đứa bé kia nhìn thấy là do Tiểu Lộ cố ý để lộ ra, muốn kích thích bọn nó nói ra chân tướng.

Làm vậy là bởi vì Tiểu Lộ sợ mọi người bị Tôn Hòe Hoa lừa gạt, nếu nó bị bắt về nhà, như vậy không chỉ không giữ nổi nhân sâm, đến nó cũng phải nhận trái đắng.

Tiểu Lộ xin lỗi cũng là vì nghĩ rằng Liễu Tố Tố sẽ vì chuyện này mà cảm thấy nó là đứa trẻ hư.

Nhưng Liễu Tố Tố lại chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng, một đứa bé chưa đầy tuổi, trong những năm đầy gian khổ, phần lớn trẻ con đều vui tươi đơn thuần, không cần lo lắng bất cứ điều gì, nhưng Tiểu Lộ lại biết tự bảo vệ chính mình, điều này không phải là nó xấu xa hay đê tiện, mà chỉ cho thấy trong quá khứ nó đã phải trải qua biết bao khổ sở khiến người khác phải đau lòng.

Hàn Trình không biết đã xảy ra chuyện gì, ngây ngốc hỏi∶ “Tiểu Lộ, sao anh lại nói xin lỗi, nương mau tha thứ cho anh ấy đi mà, anh Tiểu Lộ không phải cố ý đâu.”

Liễu Tố Tố cười sờ đầu Tiểu Lộ∶ “Việc này có gì mà phải xin lỗi, từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà, không cần chuyện gì cũng phải xin lỗi, hơn nữa dì cảm thấy con làm rất đúng.”

Mắt Tiểu Lộ sáng lên∶ “Thật ạ?”

Dì Liễu nói bọn họ là người một nhà, vậy là dì không tức giận đúng không?

“Đương nhiên!” Liễu Tố Tố xoa xoa lỗ tai nó, “Mau đi tắm đi, tắm xong rồi ra ăn cơm!”

“Vâng ạ!” Tiểu Lộ đưa cho cô nhân sâm, “Dì ơi, cái này cho dì, lúc trước cha con nói, cái này bồi bổ sức khỏe là tốt nhất, dì ăn nó đi, còn cả chú Hàn nữa, ăn vào là khoẻ lại liền!”

Liễu Tố Tố không đành lòng nói lời cự tuyệt, chỉ có thể tạm thời nhận lấy, sau này tìm một cơ hội trả lại nó sau.

“Ừ.”

Bởi vì mới trở về nhà, lại có thêm Tiểu Lộ, Liễu Tố Tố định làm một bữa tiệc lớn.

Thịt trong nhà đều đã ăn hết, cũng may Lữ Linh Chi biết cô vừa trở về, trong nhà không còn gì nên cho cô không ít thức ăn chay, còn dư lại hai quả trứng gà, Liễu Tố Tố bèn mang gạo ra chuẩn bị làm thành cơm nắm.

Đại khái là chưa thể thích ứng cộng thêm lo lắng, mấy ngày nay bọn nhỏ ở nhà Lữ Linh Chi gầy đi không ít, ăn chút cơm cũng tốt.

Cắt nhỏ dưa chuột và khoai tây, thêm gia vị xào thơm, sau đó lại xào trứng gà cùng tương hột, đến khi trứng gà sệt lại thì trộn chung với cơm, lại bỏ thêm một miếng to mỡ lợn, mỡ tan ra toả ra mùi thịt nồng đậm, rửa tay sạch sẽ vê cơm thành từng nắm, cuối cùng chiên trong nồi dầu sôi, mặt ngoài trở nên thơm ngon vàng giòn là có thể gắp ra bỏ vào trong chén.

Trẻ con ba viên, người lớn bốn viên.

Lại cắt thêm mấy quả trứng vịt muối, ướp chỗ trứng Bắc Thảo cuối cùng với nước sốt tỏi.

Để có cảm giác nghi thức, Liễu Tố Tố còn pha cho mỗi người một ly sữa mạch nha, dù tay chân hơi luống cuống nhưng cuối cùng cũng làm được một bàn lớn đồ ăn.

Vừa lúc Hàn Liệt cũng cầm theo đồ của Tiểu Lộ về, giúp anh để hết đồ lên bàn bàn, Liễu Tố Tố cất tiếng gọi∶

“Mau tới ăn cơm.”

Một nhà người ngồi vây quanh bàn bát tiên, Liễu Tố Tố nâng ly sữa mạch nha lên, cười nói∶ “Nào...!chúng ta cùng nhau chào mừng Tiểu Lộ về nhà!”

“Chào mừng Tiểu Lộ về nhà!”

Thanh âm náo nhiệt vang lên, tuy không đồng đều nhưng đối với Tiểu Lộ, đó lại là âm thanh hay nhất mà nó từng nghe.

Từ khi cha chết nương bỏ trốn, nó ở qua rất nhiều nhà, cũng cùng rất nhiều người ăn cơm, nhưng không một ai làm một bàn đồ ăn tràn đầy gọi nó tới ăn, cho nó uống sữa mạch nha đặc biệt quý giá, càng sẽ không cười nói chào mừng nó về nhà.

Bê ly sữa thơm thơm ngọt ngọt trên tay, Tiểu Lộ rốt cuộc vui sướng nở nụ cười.

Nó nghĩ, nếu có thể mãi mãi ở đây thì thật tốt biết bao..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio