----
Nguyễn Minh Phù muốn tránh ra nhưng Từ Phán Đệ giữ cô rất chặt không cho cô tránh ra.
“Chỉ là đi điều tra chút thôi, người ta cũng đâu bảo người bịa đặt là cô.
Chỉ cần không phải cô làm thì đồng chí công an cũng sẽ trả lại trong sạch cho cô thôi.”
"Cô nói nhẹ nhàng thật đấy.
Nếu tôi phải vào cục cảnh sát thì sau này làm sao mà lấy chồng được!"
Mặt hai đồng chí công an đều đen xì.
"Cô biết đấy, mặc dù chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng tôi chưa từng chủ động hại cô."
Từ Phán Đệ nắm chặt Nguyễn Minh Phù không buông: "Nếu tôi có ý đồ này thì sao cô chỉ có thể đánh tôi hai lần như thế được?"
Những đồng chí khác: "......”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Những gì cô ta nói đều có lý, cô cũng không nói được gì.
Đồng chí công an cũng không nói gì, vẫn giải thích: "Đồng chí Từ, cô không cần sợ.
Chỉ là hỗ trợ điều tra, sau khi thoát khỏi hiềm nghi, chúng tôi sẽ đưa cô về an toàn.”
"Vừa rồi các anh còn nói nghi ngờ tôi có liên quan đến chuyện này mà.
Giờ tôi đi theo các anh liệu còn có thể về được không?"
Đồng chí công an: "......”
Bọn họ không phản biện được.
Nguyễn Minh Phù giật góc áo đang bị giữ lại, cũng nhanh chóng tránh sang một bên.
“Hỗ trợ điều tra cũng không làm gì được cô, còn có thể mở mang kiến thức, thật ra rất tốt.”
Đương nhiên Nguyễn Minh Phù biết Từ Phán Đệ không phải là người tung tin đồn nhưng tại sao cô lại phải làm chứng cho người có mâu thuẫn với mình.
Từ Phán Đệ ăn đau khổ cũng rất tốt, đỡ phải suốt ngày làm phiền cô.
Từ Phán Đệ: "......”
Lạy trời!.
Khốn nạn, đúng là kẻ khốn nạn!
Cho dù Từ Phán Đệ không muốn thì cũng phải theo hai đồng chí công an về cục điều tra.
Nguyễn Minh Phù nhìn bóng lưng giãy dụa của cô ta mỉm cười hiền lành.
Đến khi nhìn thấy chậu nằm dưới chân, quần áo vừa giặt xong bị đổ xuống đất lại bẩn......!Hơi lỗi, đáng nhẽ cô phải bắt Từ Phán Đệ giặt sạch quần áo mới cho đi mới đúng.
Bởi vì công an kiểm tra nên người trong thôn đều thành thật trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn Nguyễn Minh Phù lại không quá thân thiện.
Cô cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng sẽ không ở luôn chỗ này.
Nỗi đau đầu hiện tại của Nguyễn Minh Phù chính là tương lai của cô.
Chu Bằng quyết lấy được cô nhưng bây giờ anh ta cũng đang lâm vào bế tắc.
Dù tình hình đã tốt hơn một chút nhưng cũng không biết bao giờ mới phục hồi được.
Trong giây lát, cô cảm thấy lòng mình tê rần.
Đau đầu quá!
Không khí nhà họ Chu không được tốt lắm.
Sắc mặt mẹ Chu không tốt lắm: "Mẹ không đồng ý.”
Bà đã gặp Nguyễn Minh Phù rồi, trông khí chất như yêu nữ, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Rồi lại thấy những chuyện cô làm, bà cảm thấy cưới cô về nhà chắc chắn cả nhà sẽ loạn cào cào, bà còn muốn sống yên ổn mấy năm nữa.