----
Trên mặt Chu Bằng không lo lắng lắm: "Mẹ, trước đây chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà.”
“Mẹ nói đúng, một chút chuyện nhỏ đã làm cho cả thôn gà bay chó sủa.
Lại còn dây dưa với tên lính kia, chắc chắn không phải người đàng hoàng.
Muốn cưới cô ta vào thì nhà mình chắc cũng không còn ngày nào sống yên ổn.”
Người nói chuyện chính là chị dâu của Chu Bằng.
Mẹ Chu dịu giọng: "Tương lai của con sáng lạn, con có thể chọn bất cứ cô gái nào dù là một cô gái trong thành phố.
Sao lại cứ cố chấp với con bé đó? Nếu là người khác thì mẹ nhất định đồng ý.
Nhưng nếu là nó thì đừng hòng bước chân vào cổng nhà họ Chu này.”
Chị dâu Chu cũng phụ họa gật đầu: "Chú, chú cũng đừng quá liều lĩnh.
Em họ nhà mẹ đẻ chị cũng rất tốt, dáng dấp cũng không tệ…”
Chị dâu Chu không dám nói thêm khi thấy ánh mắt muốn giết người của Chu Bằng.
Từ khi cô ấy được gả vào nhà họ Chu đã rất sợ người em chồng này, anh ta rất thông minh.
Nếu không phải vì lợi ích của nhà mẹ đẻ thì cô ấy sẽ không dám đắc tội với anh ta như vậy.
Sắc mặt Chu Bằng ôn hòa, nhưng ánh mắt không vui lại tỏ rõ tâm tình hiện tại của anh ta.
“Mẹ, nếu mẹ không đi tìm bà mối, vậy con sẽ tự đi tìm.
Sau khi kết hôn, nếu mẹ không muốn gặp chúng con, con sẽ dẫn Minh Phù vào thành phố ở.”
Mẹ Chu ôm ngực, tức đến không thở nổi.
“Không, không được đi, nếu con đi, sau này sẽ không còn người mẹ như mẹ nữa!”
"Chú à, sức khỏe của mẹ vốn đã không tốt, chú đừng chọc giận bà ấy nữa!"
Chị dâu Chu vội vàng vỗ ngực mẹ Chu: "Chú à, chú cũng đừng trách chị nói nhiều.
Chẳng qua đồng chí Nguyễn chỉ có khuôn mặt là đẹp, cũng chẳng có gì tốt nữa.
Nếu chú cưới cô ấy, thế thà cưới Ngọc Kiều có phải hơn không?"
Chu Bằng nhìn chị dâu, ánh mắt lạnh lùng tựa như đang nhìn người chết.
“Chuyện của tôi còn chưa tới phiên chị nói.”
Chị dâu Chu cũng muốn khóc.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Ngọc Kiều mặc một chiếc váy trắng, từ ngoài cửa đi vào: "Bác gái, mẹ con bảo mang cho bác một ít bí đỏ.”
“Ngọc Kiều đấy hả con!” Vẻ tức giận của mẹ Chu biến mất, trừng mắt liếc Chu Bằng: "Con không có mắt à? Có thấy Kiều Kiều đang cầm quả bí nặng như kia không? Còn không đỡ giúp con bé đi.
Lớn bằng ngần ấy rồi mà còn ngơ.”
Lâm Ngọc Kiều ngượng ngùng: "Không sao ạ.
Con khỏe lắm!”
Chu Bằng vẫn đứng bất động, mẹ Chu lại trừng Chu Bằng một cái.
“Kiều Kiều, để chị giúp em.”
“Không cần ạ!"
Lâm Ngọc Kiều ôm bí đỏ tránh khỏi tay chị Chu: "Em bê cả đường rồi, thêm một xíu cũng không sao.
Bác gái, bác muốn cất ở đâu để cháu cất cho.”
“Cứ để trong bếp là được.”