Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

chương 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sơn Trà tuy rằng chỉ vừa mới trở về không lâu, nhưng ngày hôm sau, chuyện trong nhà cô lại mua thêm một cái máy may người cả thôn lại ai cũng đều biết.

Từ ngày đó sau khi một đám người phụ nữ bọn họ rời khỏi nhà Sơn Trà, hơn phân nửa bầu không khí trong thôn đều tràn ngập tiếng hối hận cùng oán trách.

Lúc đầu những người phụ nữ sau khi suy nghĩ cả đêm quyết định không đi một ngày trước còn ở cảm thấy quyết định của bản thân rất đúng, vì sao cần đi làm theo giờ giấc như thế, đem người đàn ông và con cái của mình gác lại phía sau không hề có lời, vậy mà ngày hôm sau đã nghe đám người đi ra từ nhà Sơn Trà vô cùng vui vẻ mà nói một tháng bọn họ có thể nhận được tận sáu mươi bảy mươi đồng tiền công.

Mọi người vừa nghe xong đã lập tức nổ tung lên.

Ngay từ đầu mọi người ai cũng không tin, cảm thấy nhất định là đám người bọn họ đang nói bậy nói bạ.

Một tháng của Sơn Trà không biết có thể kiếm tiền được hay không còn chưa biết, làm sao mà cô có thể cho bọn họ tiền lương cao đến như thế được? Đây không phải là tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu hay sao! Ai lại có thể tin được.

Mà sau khi nhìn thấy đám người đó thật sự nghiêm túc đi làm mỗi ngày ở nhà Sơn Trà xong, mọi người đều bắt đầu có chút luống cuống.

"Chẳng lẽ một tháng thật sự có thể nhận được nhiều tiền như thế hay sao?" Bà cụ của nhà họ Tôn Vượng đầu thôn tây nhịn không được mà lôi kéo một người thiếu phụ để hỏi.

Hai ngày này tâm tình của chị dâu Hà này miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, nói chuyện với ai cũng đều vừa nói vừa cười.

"Lừa các người để làm gì, Sơn Trà còn kí hợp đồng cùng với chúng cháu, hợp đồng đấy, có lẽ các người chưa nhìn thấy qua đi đúng không, giấy trắng mực đen viết rõ, mỗi người giữ một bản thì còn có thể làm giả sao?"

Bà cụ của nhà họ Tôn Vượng lại nói: "Vậy hợp đồng kia của cô ra sao, không thì cô hãy lấy ra cho chúng tôi nhìn một cái đi."

Chị dâu Hà nhíu mày cự tuyệt: "Khó mà làm được, nếu như để cho các người xem, lỡ đâu các người làm hỏng của cháu rồi thì làm sao mà chỉnh."

Hợp đồng kia sau khi bản thân nhận được đã xem nó giống như bảo bối vậy, chồng của cô còn đi tìm cái hộp xem nó như bảo bối mà khóa lại, đừng nói là cô ấy không muốn lấy nó ra, cho dù có muốn lấy vậy thì chồng cô cũng không cho.

Bà cụ nhà họ Tôn Vượng nhìn thấy chị dâu Hà luyến tiếc lấy ra cho bọn họ xem cũng không hề kiên trì, chỉ thở ngắn than dài nói: "Hồng Xuân nhà tôi cũng biết dùng máy may, nếu như lúc ấy cũng có thể đi cùng cô thì tốt rồi, đều do tôi, do tôi cho rằng làm cũng không được bao nhiêu tiền, còn phải ở trong nhà Sơn Trà mất thời gian cả một ngày nên mới khuyên không để cho Hồng Xuân đi, nhưng tôi cũng không biết các người có thể kiếm được nhiều tiền đến như thế, sớm biết thì tôi đã cho Hồng Xuân đi cùng với cô rồi."

Lúc này bà cụ quả thực đã hối hận đến mức ruột cũng xanh, dù có nghĩ đến như thế nào quá không thể ngờ được sẽ được một khoản thế này, lôi kéo chị dâu Hà nói thêm: "Hoa Quế, cô nói nếu như tôi đi đến tìm Sơn Trà cầu xin thì liệu cô ấy có thể đồng ý để cho Hồng Xuân nhà tôi đi được không?"

Chị dâu Hà nghe vậy nhíu mày lại rồi nói: "Thím à, việc này chỉ sợ là không được đâu? Chuyện này vốn dĩ đã nói ổn thoả ngay từ ban đầu rồi. Nếu như để cho Hồng Xuân nhà thím đi đến đó làm, vậy chẳng khác nào bảo Sơn Trà bên kia đuổi đi một người để Hồng Xuân thế chỗ, vậy người khác có thể đồng ý hay sao, hơn nữa lúc trước Sơn Trà cũng đã nói qua, cho các người thời gian để trở về suy xét, là do các người sau khi suy nghĩ nói không đi, làm sao lại có đạo lý nói quay đầu lại đổi ý là đổi ý được cơ chứ."

Chị dâu Hà nói với vợ của bà họ Tôn Vượng một trận, bà cụ cũng không dám nói thêm gì, đấm ngực dậm chân: "Đều là do tôi, đều do tôi cả!"

Vợ của Lão Tam ở một bên nghe xong cả buổi trời, thấy bà cụ hối hận đến mức nước mắt cũng đều rơi xuống, đúng lúc mở miệng nói: "Thím hai à, chuyện này quả thật là cũng không thể trách thím hoàn toàn được, thím trở về hỏi Hồng Xuân nhà thím một chút đi, thật ra không chỉ có một người là thím khuyên cô ấy đừng đi, còn có người khác cũng khuyên cô ấy không đi nữa đấy."

Vợ của Lão Tam là họ hàng xa với vợ của nhà họ Tôn Vượng, tuy rằng quăng tám sào cũng không tới nhưng rốt cuộc cũng có chút quan hệ, hơn nữa còn ở trong cùng một cái thôn, ngày thường cũng qua lại không ít, lúc này nghe vợ của Lão Tam nói như thế, bà cụ lập tức ngẩng đầu lên, mắt loé sáng lên mà hỏi: "Cái gì? Còn có ai nói gì với Hồng Xuân nhà tôi nữa hả?"

Vợ của Lão Tam ngay lập tức hất cằm về phía cửa nhà họ Chu, lại không nói rõ: "Thím trở về hỏi Hồng Xuân một chút là biết, hỏi xem cô ấy vừa nghe người ta nói xong nên lúc ấy mới quyết định không đi."

Bà cụ của nhà họ Tôn Vượng vừa nghe, biểu tình lập tức thay đổi.

Kỳ thật bà cụ vẫn luôn không thể chấp nhận được việc chính miệng mình chặt đứt con đường kiếm tiền của con dâu, suốt hai ngày này bà cụ càng nghĩ càng không dễ chịu, hối hận đến mức xanh cả ruột rồi, chỉ tiếc trên đời không có thuốc hối hận, lúc ấy không cho cũng là chính miệng bà nói ra, con dâu cũng nghe lời bà nói xong mới không đi, cho dù bà có bị tức chết cũng không thể đi oán trách người khác được.

Nhưng lúc này vợ của Lão Tam nói như thế, suy nghĩ trong lòng bà cụ lập tức thay đổi.

Trách không được ngày đó Hồng Xuân trở về mới vừa nói ra thành lời, bà cũng vừa mới nói hai câu, Hồng Xuân cũng đã lập tức gật đầu nói không đi, hoá ra là bởi vì trước khi bà nói còn có người nói ra nói vào với Hồng Xuân rồi, đã sớm đem con dâu của bà thuyết phục, nếu không theo như ngày thường có lẽ còn cãi nhau hai câu với bà, làm sao mà bà chỉ vừa nói mà Hồng Xuân đã lập tức đồng ý được!

Tốt lắm, tốt lắm, hoá ra vấn đề không nằm ở trên người bà, mà là do cái đồ trời đánh vợ của Chu Bình An kia! Nếu không phải cô ta đã khuyên Hồng Xuân trước một lần, nói không chừng Hồng Xuân làm ầm ỹ một trận với bà xong thì cũng đi, nếu vậy hiện tại nhà bà cũng có thể có sáu mươi đến bảy mươi đồng một tháng rồi! Cũng không cần ở chỗ này giương mắt nhìn người khác kiếm tiền mà thèm khát!

Bà cụ của nhà họ Tôn Vượng càng nghĩ càng lại giận, một bụng lửa không có nơi để trút, tức khắc tất cả đều chuyển dời đến trên người Tưởng Ngọc Trân, bà xắn một tay áo lên, nhấc lên đi về phía cửa nhà họ Chu, vừa đi vừa mắng: "Đều do con nhỏ khốn nạn này chặn mất con đường phát tài của nhà bà đây! Xem bà đây ngày hôm nay có lột da cô ta ra hay không!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio