Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

chương 121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mẹ của Tôn Vượng Gia chạy đến nhà họ Chu bắt lấy Tưởng Ngọc Trân lập tức đánh xé một trận, vợ của lão tam thì vui sướng khi người gặp họa mà chạy đến trong sân nhà Sơn Trà, gọi Sơn Trà nhanh chóng đi ra ngoài cùng chế giễu với cô ấy.

Chuyện Tưởng Ngọc Trân lại bị đánh này rất nhanh đã lại lan truyền khắp ở trong thôn, mọi người đều nghe nói cô ta là bởi vì cản trở con dâu của nhà người ta đến nhà Sơn Trà kiếm tiền nên mới bị đánh, ai cũng đều cảm thấy lần này cô ta bị đánh là đáng lắm.

Không chỉ riêng mẹ của Tôn Vượng Gia hận cô ta, mà mấy nàng dâu lúc trước bị cô ta khuyên nhủ kia cũng đều âm thầm tức giận cô ta, cảm thấy nếu không phải cô ta nói linh tinh ở trước mặt bọn họ thì bọn họ cũng không đến nỗi không chút suy nghĩ mà đã từ chối luôn rồi.

Đó chính là sáu bảy chục đồng tiền đó, trong thôn có ai có thể lập tức kiếm được nhiều như thế chứ!

Mọi người hối hận chưa được mấy ngày, kết quả sau khi nghe nói nhà Sơn Trà lại mua một cái máy may về, thế là lại càng ngồi không yên.

Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, đã có người chờ ở trước cửa nhà Sơn Trà, muốn chờ đến lúc Sơn Trà dậy, sẽ lập tức hỏi xem trong nhà cô còn cần người hay không, hơn nữa bậc này người, còn không chỉ một nhà.

Mọi người vẫn luôn chờ đến mặt trời phơi đến ba sào, Sơn Trà cuối cùng mới rời khỏi giường, nếu như đây mà là lúc bình thường, thì mọi người chắc chắn sẽ không tránh được mà dạy dỗ một trận, nói Sơn Trà đỏng đảnh, cái gì cũng không làm, còn ngủ đến ngày phơi ba sào mới rời giường.

Nhưng hôm nay thời thế đã thay đổi, mọi người đều có chuyện cần nhờ Sơn Trà, chỉ còn chờ nếu bên này của cô còn cần người, thì có thể nhận con gái hoặc con dâu của nhà mình vào làm, cho nên chẳng ai dám nhiều lời một câu gì.

Ngay cả lúc bà Lưu mời mọi người vào cửa, trong miệng mọi người vẫn còn nhắc mãi, nói Sơn Trà là người có phúc khí, bây giờ trời đang lạnh, nên nằm trong ổ chăn ngủ đủ giấc rồi hẵng dậy.

Lúc trước cần nhiều người, mọi người đều không muốn đi, bây giờ chỉ còn trống một chỗ, lại chen vỡ đầu, hận không thể lấy ra mười tám loại võ nghệ ra cho Sơn Trà chọn lựa, Sơn Trà cũng hoàn toàn không sợ đắc tội với người khác, ở trong cả đống người chọn ra một người tay chân nhanh nhẹn nhất.

Đám người còn lại hy vọng lại rơi vào khoảng không, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà đi trở về.

Con dâu của nhà Tôn Vượng Gia vẫn không được chọn, nhưng lần này mẹ của cô ta cũng không hề tiếp tục thở ngắn than dài oán trách mình, mà hướng lửa giận về phía Tưởng Ngọc Trân, mỗi ngày ăn xong không có việc gì làm liền quay qua cửa nhà cô ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Mắng chửi liên tục mấy ngày, mãi cho đến khi cuối cùng không biết là ai không nhìn nổi nữa, gọi đại đội trưởng tới làm chủ xử lý một chút, bà ta mới cuối cùng cũng dừng trò cười này lại.

Thời gian cứ thế yên bình trôi qua từng ngày, mắt thấy đã tới tháng chạp, nếu vậy thì không bao lâu nữa là sẽ ăn tết, Tạ Tri Viễn cuối cùng mới làm xong chuyện buôn bán lá trà viết thư báo với Sơn Trà hai ngày nữa anh sẽ về nhà.

Tuy rằng sắp ăn tết, nhưng đồ ở trong nhà Sơn Trà cũng đều chưa bắt đầu chuẩn bị, đang chờ Tạ Tri Viễn về sẽ chọn mua nữa, nghe nói anh cũng đã sắp trở lại, ngoài mặt không nói gì, trong lòng lại vẫn rất là cao hứng.

Bà Lưu đã lớn tuổi cũng không còn khỏe nữa, cơm chiều ăn một lần nếu chưa tới một lát là sẽ mệt nhọc, Sơn Trà để cho bà ấy về phòng ngủ trước, còn mình thì ôm cái túi nước ấm tiếp tục ghé vào bên cạnh bàn vẽ sơ đồ phác thảo.

Người trong thôn ra tay tuy rằng năng lực mạnh, nhưng mà năng lực lý giải lại thật sự là không quá tốt, ngoại trừ Trương Hỉ Muội đã làm một thời gian dài với Sơn Trà, có thể nghe hiểu thiết kế của cô, những người còn lại đều chỉ có thể từng bước một mà đi theo bản vẽ, những thứ này Sơn Trà đều đã chuẩn bị thật tốt từ trước rồi, tuy rằng cô không làm quá nhiều việc dồn lên đầu, nhưng thật đúng là không hề nhàn rỗi chút nào.

Từ lúc bắt đầu mùa đông, Sơn Trà mới phát hiện mùa đông ở đây so với trong tưởng tượng của cô còn lạnh hơn, hất một ít nước lên trên mặt đất ban đêm là có thể đông lạnh thành lớp băng thật dày, lại không có điều hòa máy sưởi, nếu không phải Tạ Tri Viễn xây cái giường đất cho phòng mới, có thể đốt củi sưởi ấm, Sơn Trà thật đúng là không biết này mùa đông sẽ phải chịu như thế nào.

Có điều Sơn Trà cũng không thể suốt ngày nằm mãi ở trên giường, ví dụ như lúc này, cũng chỉ có thể quấn quanh chăn mà cố ngồi ở trên ghế, bởi vì ở trên giường thì sẽ không vẽ được, chỉ có thể vẽ ở dưới.

Sơn Trà ngồi trong chốc lát liền cảm giác tay chân đều lạnh lẽo lên, túi nước ấm trong lòng cũng không còn nhiệt độ nhưng cô cũng không muốn đứng dậy đi đổi, đồ liền thừa một chút, làm xong là có thể ngâm chân ngủ, cô lười di chuyển.

Bên này cô đang cố chịu tay chân lạnh lẽo mà tiếp tục vẽ, lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng động.

Sơn Trà lập tức ngẩng đầu lên, dựng lỗ tai lên nghe thử, cửa kẽo kẹt một tiếng, bị mở ra.

Cô lập tức trở nên cảnh giác, đứng lên túm lấy một cái gậy chèn cửa ở gần đấy định đi ra ngoài nhìn một cái.

Không đợi đi đâu, cửa bên này của cô lại trước một bước bị mở ra, Sơn Trà trốn ở cạnh cửa giơ gậy gỗ lên định đánh, người nọ lại tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ được cây gậy.

“Vợ à, là anh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio