Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

chương 164

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng anh ta đã đi rồi, nhưng Sơn Trà vẫn cảm thấy bản thân bị anh ta nói một phen bằng lời nói kinh tởm thế này đến khó chịu, sau khi trở về cô liền rửa sạch tay mình hai lần, cảm giác giống như bản thân mình bị một đống phân nhớ thương vậy.

Quả nhiên sau khi Sơn Trà nói với Chu Bình An những lời này xong, quả nhiên lúc sau anh ta an phận lại không ít, về sau cũng không còn có một mình lại đây đi tìm Sơn Trà.

Trương Hỉ Muội nói hình như là anh ta cầm đồ của mình đi vào thành buôn bán rồi, phỏng chừng sẽ có đoạn thời gian không về được.

Sơn Trà nghĩ thầm: Không về mới tốt đấy, miễn cho cứ lảng vảng ở trước mặt cô làm người ta thấy ghê tởm.

Sơn Trà còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, việc làm ăn của xưởng trà Tạ Tri Viễn cũng đã bắt đầu càng ngày càng tốt, cô căn bản không có thời gian vì loại như Chu Bình An mà phân tâm, cũng đã chậm rãi đem Chu Bình An này vứt ra sau đầu rồi.

Nhưng thật ra Tưởng Ngọc Trân, không biết có phải bởi vì Chu Bình An cũng bắt đầu làm ăn buôn bán ở trong thành rồi hay không, cũng chính vì trong tay có ít tiền, cô ta cũng không giống như lúc trước chỉ ru rú trong nhà, mỗi ngày sau khi làm xong việc trong nhà sẽ tự trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, nơi nào có người nhiều đều sẽ tấp vào, một bộ dáng hối cải để làm người mới muốn làm hoà cùng với mọi người.

Khi Trương Hỉ Muội nói với Sơn Trà nhưng Sơn Trà thật ra lại không cho là đúng.

Đây còn không phải là đức hạnh từ đó giờ của Tưởng Ngọc Trân hay sao? Cô ta nằm mơ cũng đều nghĩ tới loại cuộc sống có ăn có uống đủ đầy thế này, hiện tại thật vất vả lắm mới có manh mối, không cùng mọi người khoe ra một chút thì làm sao còn là cô ta?

Cứ mặc kệ cô ta đi thôi, về sau nói không chừng có lúc cô ta sẽ phải khóc đấy.

Thời gian thấm thoắt đã qua hơn ba tháng, vậy là lại sắp tới những tháng ngày nóng nhất của bốn mùa trong năm.

Gần đây nhiệt độ không khí cao, công xưởng nhỏ này của Sơn Trà cũng nóng không chịu nổi, có điều mọi người không ai xin nghỉ với Sơn Trà, dù sao mấy ngày này có thể kiếm được không ít tiền đó, chỉ cần kiếm được tiền, thì dù người có nóng một chút thì trong lòng cũng mát mẻ.

Có điều trong lòng mọi người có thể nghĩ như thế, nhưng mà Sơn Trà lại cảm thấy như vậy thì không được, nhiệt độ cao như thế, nếu như mọi người mệt mỏi quá dẫn đến bị bệnh thì cũng phiền toái.

Cô nghĩ ngợi rồi lại đi tìm Vạn Hồng Hưng, muốn nhờ anh ta giúp đỡ lắp mấy cái quạt trần, bố trí ở trên các cột xà nhà trong xưởng, thổi vào chút gió, hẳn là cũng có thể mát mẻ lên một ít.

Ngoại trừ quạt trần ra, Sơn Trà còn muốn bố trí thêm một cái tủ đông về, bán sỉ một ít đá nước đường, đặt ngay ở trong sân, hằng ngày phát cho các công nhân trong xưởng một cây, coi như là trợ cấp ngày nóng.

Cô vào trong thành phố nói dự định của mình với Vương Ái Hồng ra, khiến cho Vương Ái Hồng nghe xong còn hâm mộ cực kỳ, nói: "Hay là để tớ đi làm cho cậu đi, bà chủ như cậu thật biết cách chăm nom công nhân viên quá đi thôi."

Sơn Trà cười nói: "Cũng được thôi, cơ mà nếu làm như vậy thì cậu lại không được gặp Mạnh Trường Lâm của cậu nữa."

Vương Ái Hồng nghe xong, lập tức xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt.

Mạnh Trường Lâm trong lời Sơn Trà chính là người yêu hiện giờ của cô ấy, hiện giờ hai người đang là giai đoạn yêu đương thắm thiết, cũng đã gặp mặt người lớn trong nhà, đang cân nhắc tìm một thời điểm thích hợp để đính hôn.

Cũng chính là vì nguyên nhân này, cho nên Vương Ái Hồng với người trong nhà của cô ấy đều rất biết ơn Sơn Trà, nếu không phải nhờ có Sơn Trà, thì Vương Ái Hồng hoàn toàn không có khả năng tìm được công việc ở trong thành phố, càng không thể gặp được một đối tượng thích hợp giống như Mạnh Trường Lâm, hai ngày trước Sơn Trà ở trấn trên gặp được mẹ của Vương Ái Hồng, mẹ của cô ấy còn nhất quyết nói nếu như hai người này kết hôn thì nhất định phải để cho Sơn Trà ngồi ở ghế chủ vị, sau đó để hai người bọn họ được mời Sơn Trà một chén nữa chứ.

Chuyện tốt như vậy dĩ nhiên Sơn Trà cũng không thoái thác, Vương Ái Hồng là người bạn đầu tiên mà cô có kể từ sau khi tới nơi này, đối với cô mà nói cũng rất quan trọng, có thể nhìn thấy cô ấy tìm được một đối tượng tốt, thì Sơn Trà cũng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng cho cô ấy.

Vương Ái Hồng bị Sơn Trà trêu chọc một câu như thế, cũng không nói đến chuyện đi tới chỗ Sơn Trà làm việc nữa, vội vàng đỏ mặt nói sang chuyện khác, bắt đầu tám chuyện.

Buổi chiều cô ấy không có ca làm cho nên nói muốn đi cùng với Sơn Trà đến chỗ của Vạn Hồng Hưng đặt đồ.

Hai người đi tìm Vạn Hồng Hưng, Vạn Hồng Hưng lại không có ở đó, hỏi thử người trước mặt, người đó nói Vạn Hồng Hưng đã đi ra ngoài làm chút việc rồi, không biết lúc nào sẽ trở về.

Sơn Trà với Vương Ái Hồng cùng nhau chờ ở bên ngoài, đang chán muốn chết nghĩ hay là đi dạo loanh quanh đâu đó, Vương Ái Hồng lại đột nhiên túm lấy cánh tay Sơn Trà, nói: "Cậu nhìn xem người kia có phải là gã chồng của ả Tưởng Ngọc Trân không nhỉ?"

Sơn Trà quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Vương Ái Hồng chỉ, quả nhiên là Chu Bình An.

*** 164 ***

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio