Không phải anh ta vào trong thành phố làm buôn bán rồi sao? Lén lút vào trong ngõ nhỏ tính làm cái gì vậy?
Tuy rằng Sơn Trà có chút nghi hoặc, nhưng mà đối với Chu Bình An cũng không nảy ra được bao nhiêu lòng hiếu kỳ, quản anh ta làm cái gì chứ, cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Có điều Sơn Trà không hiếu kỳ, Vương Ái Hồng lại thật ra lập tức có hứng thú.
"Anh ta đây là làm gì vậy? Lén lén lút lút, chẳng lẽ là có chuyện gì không thể cho ai biết sao? Đi, chúng ta đi theo xem thử đi."
Sơn Trà vốn dĩ không muốn đi nhưng Vương Ái Hồng lại hứng thú bừng bừng, cảm thấy nếu như mình bắt được nhược điểm gì đó của Chu Bình An, thì sau này cũng có thể lấy ra để chèn ép Tưởng Ngọc Trân, nói gì cũng muốn kéo Sơn Trà cùng đi nhìn xem bằng được, Sơn Trà không lay chuyển được cô ấy, đành phải đi theo.
Tuy rằng Chu Bình An lén lút nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới phía sau sẽ có người đi theo anh ta, sau khi rẽ vào hai con phố, quẹo vào ngõ nhỏ một chỗ treo đèn bài.
Mặc dù Sơn Trà cách khá xa không nhìn thấy rõ bên trên đèn bài viết cái gì, nhưng mà nhìn kỹ là có thể nhìn ra được cũng không phải là chỗ gì tốt, đang muốn lôi kéo Vương Ái Hồng bỏ đi, phía sau lại truyền đến tiếng giật mình của Vạn Hồng Hưng.
"Sơn Trà? Sao các cô lại chạy đến chỗ này?"
Vương Ái Hồng còn đang nhìn chằm chằm xem mặt trên đèn bài viết cái gì, bị Vạn Hồng Hưng đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, vội vàng xoay đầu lại hỏi: "Đi theo một người tới đây, anh Vạn này, đây là chỗ nào thế?"
Vạn Hồng Hưng vẫy tay với hai người, ý bảo hai người nhanh chóng đi theo anh ta, chờ đi ra khỏi cái ngõ nhỏ kia, anh ta mới nói nhỏ: "Phòng nhảy, không phải là chỗ gì tốt đẹp đâu."
Tuy rằng Vương Ái Hồng chưa từng đi qua chỗ như thế này bao giờ, nhưng mà cũng đã từng nghe qua, nghe vậy thì lập tức há hốc miệng, dùng ánh mắt kích động nhìn Sơn Trà, dáng vẻ "Quả nhiên bị bọn mình tóm được nhược điểm của gã ta".
Nhưng Sơn Trà nghe thấy hai chữ như vậy lại không có phản ứng gì, ngược lại lập tức nghĩ tới gì đó, lại hỏi Vạn Hồng Hưng: "Chỗ này ngoại trừ nhảy nhót ra, còn có gì khác không?"
Vạn Hồng Hưng vừa sốt ruột hoảng hốt đưa hai người đi, sợ đến lúc đó bị Tạ Tri Viễn biết rồi thì trách anh ta thấy mà không đưa vợ anh đi chỗ khác, vừa nghe lời Sơn Trà nói xong thì nghi hoặc nói: "Trong phòng nhảy ngoại trừ nhảy ra thì còn có thể có gì nữa chứ?"
Không đợi Sơn Trà giải thích tiếp, anh ta cũng nghĩ đến gì đó, vội vàng nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, các cô đi theo ai đi vào?"
Anh ta cũng thông minh, biết người bình thường như Sơn Trà chắc chắn là sẽ không có hứng thú, có thể đi theo đến nơi này, vậy thì hẳn là người quen.
Sơn Trà thấy anh ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng gần như đã có đáp án, giải thích nói: "Người trong thôn thôi, vừa nãy đi qua từ cửa nhà anh, chúng tôi thấy mặt trông quen quen, cho nên mới đi theo tới đó."
Vạn Hồng Hưng nghe thấy chỉ là người trong thôn, lúc này mới hơi yên tâm một chút.
"Không phải người quen bạn bè là được, vừa nãy cô mới hỏi tôi một chút, tôi lại nghĩ ra rồi, phòng nhảy kia ngoại trừ nhảy nhót ra, còn có cho vay nặng lãi nữa, nếu đây là người cùng thôn của các cô thì sau này các cô cũng bớt qua lại với người đó đi, tránh cho đến lúc đó lại bị dính vào rửa không sạch."
Vương Ái Hồng còn chưa nghe hiểu ý của anh ta là gì, Sơn Trà đã hoàn toàn hiểu rõ, cũng giống tám chín phần mười với suy nghĩ của cô.
Cô vốn dĩ đã cảm thấy Chu Bình An một phát lấy ra được nhiều tiền như vậy nhập vào nhiều hàng đến thế nói muốn làm buôn bán, nhìn thật sự không giống như là vốn liếng tích cóp được hồi còn ở trong quân ngũ.
Có điều Sơn Trà cũng hoàn toàn không nghĩ tới, lá gan của Chu Bình An lại lớn như thế, cũng dám tìm người mượn vay nặng lãi.
Chuyện này nếu như một khi để lộ ra, vậy thì tháng ngày sau này của Chu Bình An với Tưởng Ngọc Trân, chỉ sợ là cũng sẽ không dễ chịu lắm.
Vạn Hồng Hưng đưa hai người đi ra ngoài, lại luôn miệng dặn dò mấy câu, nói chỗ kia ngàn vạn lần không thể vào.
Sau khi nhận được đảm bảo rằng hai người chắc chắn sẽ không vào, lúc này anh ta mới có thời gian hỏi ý định đến của Sơn Trà.
Sơn Trà tạm thời quẳng chuyện của Chu Bình An ra sau đầu, nói nhu cầu của mình ra với Vạn Hồng Hưng một chút, Vạn Hồng Hưng nghe cô nói cần đồ điện, lập tức vỗ ngực tỏ vẻ chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Quạt trần với tủ đông kia đều là chút lòng thành, so với máy may tự động mà Sơn Trà muốn còn đơn giản hơn nhiều.
"Mấy thứ này tầm hai ngày nữa tôi sẽ đưa đến nhà cô, chắc chắn sẽ làm đầy đủ hết cho cô, cô cứ yên tâm đi."
Sơn Trà cũng đã hợp tác với anh ta lâu như thế rồi, dĩ nhiên là không có gì mà không yên tâm, xác nhận lại với anh ta một lần nữa xong, rồi cùng với Vương Ái Hồng cùng nhau rời khỏi nhà họ Vạn.
Chờ ra khỏi nhà của Vạn Hồng Hưng, Vương Ái Hồng giống như vừa mới phản ứng lại, nói: "Vừa rồi ý của anh Vạn có phải là chồng của ả Tưởng Ngọc Trân ở bên ngoài mượn tiền của người ta không nhỉ?"
Sơn Trà hừ lạnh một tiếng: "Chỉ sợ cũng không phải là người ta bình thường."
*** 165 ***