Tuyết Bảo “Òa” lên, vội vàng cất bước chân nhỏ nhắn về phía ghế sô pha. Ba của cô bé đang lười biếng nằm nửa người ở trên đó, anh ấy vồ một cái ôm chặt con gái của mình, để cô bé ngồi lên trên ghế. Tuyết Bảo lập tức hát vang: “Cối xay gió, kẽo kẹt kêu…”
Hát được một nửa, Tuyết Bảo bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô bé quay đầu hỏi Dung Gia Đống: “Ba ơi, ba cho con bốn xu được không?”
Dung Gia Đống: “Con cần tiền làm gì?”
Cô nhóc lập tức hậm hực nói: “Bởi vì Tiểu Hàn tiêu tiền cho con. Hôm nay ở phía sau núi, bọn con…”
Xì xào, xì xào.
Cô nhóc nói rành mạch từng câu từng chữ, giọng nói trong trẻo kể chi tiết mọi chuyện.
“Bà già này, đúng là đồ mất tâm mất đức. Đồ không có lương tâm, đến cả trẻ con cũng bắt nạt được. Phải đòi lại công lý cho con bé.” Bà Dung tức giận hét lên, ném tạp dề sang một bên, định đi tìm bà cụ đó tính sổ.
Dung Gia Đống vẫn chưa phản ứng được, thấy bà Dung từ trước đến nay rất quan tâm cháu gái mình đang bùng lửa cháy hừng hực.
Dung Gia Đống đứng bên cạnh “khuyên nhủ”, nói: “Mấy bà già cãi nhau cũng chẳng có tác dụng gì, mẹ còn bị bà ta làm cho tức chết. Tức giận cũng không chết người được. Mẹ nghe con nói…” Anh ấy liếc nhìn cục cưng nhỏ đang tròn xoe mắt quan sát bọn họ, ông Dung cũng im lặng không nói lời nào.
Ông ấy khụ khụ một tiếng, nói: “ Gia Đống, con cho Tuyết Bảo tiền đi.”
Dung Gia Đống lấy một đồng cho con gái nhà mình, nói: “Số tiền còn lại con mời các bạn ăn kẹo.”
Tuyết Bảo nhìn một đồng trong tay, nhìn rất chăm chú. Cô ngẩng đầu nhìn ba mình, rồi lại cúi đầu nhìn tiền, cứ như vậy vài lần. Gương mặt trái đào dần dần đỏ ửng lên, cô chưa từng tự đi mua đồ, vì thế nắm chặt một đồng trong tay, xúc động “vâng vâng”: “Con biết rồi ạ.”
Dung Gia Đống mỉm cười, thơm con gái rồi nói: “Tuyết Bảo của chúng ta thật ngoan.”
Tuyết Bảo cười khanh khách né tránh: “Râu của ba rát quá.”
Dung Gia Đống làm ra vẻ mếu máo: “Được lắm, Tuyết Bảo của chúng ta chê ba kìa. Hu hu…”
Tuyế Bảo chớp chớp mắt, bò lên tựa lên vào ghế sô pha rồi vuốt ve gương mặt ba mình, thơm một cái, dỗ dành anh ấy: “Ba ngoan nào…”
“Thư Khắc, Thư Khắc…”
Bài hát mở đầu của phim hoạt hình vang lên, Tuyết Bảo quay người lại ngồi, ngoan ngoãn xem tivi. Sức hấp dẫn của ba không thể nào bằng chuột nhỏ được.
Dung Gia Đống bật cười, sở thích của con gái anh thật qua loa.
Lúc này Đào Lệ Hoa đã nấu xong sủi cảo của bữa trưa và đi ra ngoài, nói: “Tuyết Bảo, rửa tay ăn cơm nào.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Bảo mếu máo, làm nũng năn nỉ mẹ: “Mẹ ơi, con xem xong đã có được không? Nhanh lắm, nhanh lắm nhanh lắm.”
Bà Dung lập tức: “Được, cháu xem xong phim này đi.”
Đào Lệ Hoa rối rắm, nhưng cũng không thể uốn nắn con gái mà chỉ nhẹ nhàng nói với Dung Gia Đống: “Ngày mai em về nhà mẹ, nói chuyện với mẹ em một chút.”
Dung Gia Đống cười nói: “Không cần đâu.”
Anh ấy nói rất thẳng thắn: “Em về cũng chỉ cãi nhau với bà ấy. Nhưng em là vai vế dưới, người nhà sẽ chỉ nói em không hiếu thuận chứ không nói bà ấy.” Thấy vợ mình định lên tiếng, Dung Gia Đống tiếp tục nói: “Em đừng đi đến chỗ mẹ, ba anh nói đúng, cãi nhau không được tích sự gì cả.”
Bà Dung trừng mắt nhìn con trai mình, nói: “Theo như lời con nói, vậy thế nào mới là đúng? Chẳng lẽ cứ để bà ta bắt nạt Tuyết Bảo? Lần này con không tìm bà ta, lần sau bà ta vẫn sẽ như vậy.”
Đừng thấy ông bà Dung cũng coi như là ông lão bà lão cực phẩm, nhưng là ông bà thông gia mà, cũng không đến nỗi như vậy. Ban đầu họ cũng muốn chung sống hòa thuận với nhau, nhưng những chuyện thất đức của bên đó có viết một quyển sách cũng không hết. Ông bà Dung không phải là ông lão bà lão lương thiện gì, cũng lạnh lùng như mùa đông cuối tháng một.