Cái chính là mẹ đẻ của Đào Lệ Hoa đúng là không ra gì, nghiêm khắc với con gái trước khi kết hôn thì không nói, còn đây Đào Lệ Hoa đã kết hôn rồi.
Có bà ngoại nhà ai đến nhà, còn chưa đến một phút đã cởi áo mà tiểu hòa thượng khoác lên người cháu gái ngoại chưa đầy một tháng rồi mang đi?
Đây là chuyện con người làm sao?
Tức giận hơn là, không đứa trẻ nào trong nhà họ Đào có thể mặc chiếc áo này.
Bà Đào lấy trộm là bởi vì tích cóp tương lai cho con trai bà ta…
Tích cóp… cho tương lai.
Nghe những lời này có thấy tức hay không?
Bây giờ thằng con trai đó vẫn chưa lập gia đình.
Chuyện như vậy, còn nữa, cho nên nếu như không dạy dỗ bà ta thì lần sau bà ta càng gây sự nhiều hơn.
Thật ra ông bà Dung không trọng nam khinh nữ, trong thời đại này có rất ít người hoàn toàn không trọng nam khinh nữ như vậy. Trước khi đứa trẻ được sinh ra, hai người cũng muốn đó là đứa cháu trai. Nhưng Tiểu Tuyết Bảo vừa sinh ra, ông bà Dung rất thích, đứa trẻ vừa mới sinh ra rất xinh xắn, giống như một cục tuyết nhỏ. Người ta hay nói em bé sinh ra chính là báo đáp công ơn, Tiểu Tuyết Bảo của nhà họ chính là một cục cưng như vậy.
Em bé nhà người ta vừa mới sinh ra đều khóc loạn lên. Không nói đâu xa, Khổng Điềm Điềm ở tầng trên ngày nào cũng khóc đêm, Tô Manh cũng không kém bao nhiêu. Hai đứa trẻ ấy đều bằng tuổi Tuyết Bảo, nhưng Tiểu Tuyết Bảo nhà họ chỉ cần ăn no là rất ngoan, đứa bé hiểu chuyện nhà mình ăn xong là vui hớn hở, tự chơi đùa với tay của mình một chút. Đến đêm cũng ngoan ngoãn ngủ, ngủ một mạch suốt đêm.
Chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan ngoãn như vậy.
Dù sao ông bà Dung cũng không trọng nam khinh nữ, vì thế ngay lập tức mê muội cháu mình.
Cục cưng nhà mình đáng yêu nhất thiên hạ, thế mà có người bắt nạt con bé. Không thể được, tuyệt đối không thể như vậy!
Bà Dung nhìn con trai, Dung Gia Đống thản nhiên nói: “Bà đấy cũng đâu có đánh Hùng Bảo gì đâu? Lát nữa con qua đó thăm đứa trẻ.”
Bà Dung không hiểu, nhưng ông Dung lại vui vẻ gật đầu, mỉm cười nói: “Người già xương cốt giòn, đừng bị người ta lừa mà động tay động chân.”
Dung Gia Đống nhìn ba mình, nhíu mày “vâng” một tiếng.
Tuyết Bảo vẫn chăm chú xem tivi. Ăn xong cơm tối rồi lại chạy bình bịch đi xem tiếp chương trình thiếu nhi. Cô bé chống hai tay, lắc lư người giống như anh sâu lông ở trong tivi, cất tiếng hát vang. Cô bé không hề để ý ba mình đi đâu.
Dung Gia Đống đi xuống dưới tầng mua hoa quả ngoài đầu ngõ, đi đến nhà đối diện. Lúc này chắc nhà họ Hùng đã ăn xong cơm tối, cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách xem tivi.
Cộc cộc cộc.
Một bé gái hơn mười tuổi ra mở cửa, đây là chị họ của Hùng Bảo.
Cô bé nhìn thấy Dung Gia Đống đứng ngoài cửa, vội vàng chào: “Cháu chào chú Dung.”
Dung Gia Đống đi vào nhà: “Hùng Bảo đâu?”
“Chú Dung.”
Hùng Bảo chạy xồng xộc đến, nhào lên người Dung Gia Đống. Dung Gia Đống: “Ôi chao, cháu nhẹ một chút. Cơ thể ngọc ngà của tôi không chịu được cái nhào này của cháu đâu.”
Mấy người lớn bật cười, ông Hùng vội vàng đến chào Dung Gia Đống, nói: “Gia Đống đến rồi à, mau vào đây ngồi đi.”
Nhà ông Hùng có hai người, nhà con trai cả có năm người, nhà con trai út ba người, tổng cộng mười người chung sống với nhau nên khá là chật chội. Dung Gia Đống mỉm cười, nói: “Cháu không vào đâu, cháu đến thăm Hùng Bảo. Nghe nói hôm nay Hùng Bảo che chắn cho Tuyết Bảo nhà cháu khỏi bị đánh? Chú Dung đến thăm cháu đây, cháu có đau không?”
“Cái gì?’ Ông Hùng tức giận: “Ai? Ai lại vô lương tâm đi đánh trẻ con?”
Dung Gia Đống thở dài, nói: “Đương nhiên là ba mẹ vợ tốt của cháu. Nghe nói họ muốn cướp đồ của đứa trẻ.”
“Bà già đáng chết này, chú ¥%&..." Những lời mắng chửi của ông lão khiến người ta nghe mà thấy quan ngại.