“Tốt, nếu ngươi làm tốt việc này, sẽ không thiếu phần tốt cho ngươi đâu!” Liễu Nguyệt Phi ngồi trên ghế cao, quét tầm mắt cao ngạo qua đỉnh đầu tên tổng quản thái giám.
Tên tổng quản thái giám nghe vậy, lập tức quỳ xuống đất tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương! Sau này nô tài nhất định vì nương nương cúc cung tận tụy.” Ở hoàng cung, người mà những nô tài như họ cần phải lấy lòng trước tiên chính là Hoàng thượng, kế tiếp là Hoàng hậu. Song, có người nói Hoàng hậu không được sủng ái, Hoàng thượng chỉ sủng hạnh Hoàng hậu vào đêm tân hôn. Nhưng thông qua bản lĩnh nhiều năm quan sát và nghe ngóng, hắn biết rõ Hoàng hậu tuyệt đối là người có tâm cơ thủ đoạn, vạn lần không thể đắc tội.
Liễu Nguyệt Phi gật đầu: “Nếu Hoàng thượng có hỏi, liền nói đúng sự thật, dù sao Minh Nguyệt Quận chúa cũng coi như là một thành viên trong hoàng thất, theo lý nên dự tiệc.” Nàng sợ Hiên Viên Mặc mềm lòng, tất nhiên hắn sẽ biết dụng tâm của nàng, nhưng nếu như hắn vẫn còn muốn có được Mộ Dung Thập Thất, hắn sẽ đồng ý hành động lần này của nàng.
Bất quá, nàng cược, cược Mộ Dung Thập Thất ở trong lòng của hắn không hề có chút quan trọng nào.
Sau khi Hiên Viên Mặc biết hành động của Liễu Nguyệt Phi thì chỉ nhíu nhíu mày, không có biểu thị gì khác, sự hiện diện của Mộ Dung Thập Thất xác thực có ảnh hưởng với hắn. Nhưng nếu có thể tìm được lý do hợp lý khiến nàng rời khỏi, vậy thì, hắn sẽ không còn phiền hà nữa. Thế nhưng, chỗ nào đó dưới đáy lòng hình như có một nỗi uất nghẹn khiến hắn không nhịn được đau nhức.
Có lẽ, Mộ Dung Thập Thất ở trong lòng hắn có vị trí đặc biệt, thế nhưng loại vị trí này, không thể nào so được với ngôi vị hoàng đế.
Cho nên, hắn cau mày kiếm, nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói: “Trẫm và nàng chỉ là người qua đường gặp thoáng qua.”
Mà đã là người qua đường thì đã định trước sẽ không vì nàng. . . mà thương thân.
Liễu Nguyệt Phi nghe tổng quản thái giám hồi báo lại phản ứng của Hiên Viên Mặc, thì rất là thoả mãn, vẻ đắc ý nhuộm toàn bộ đuôi lông mày, “Tốt.” Chỉ cần không có người quấy nhiễu, lần này, bất kể ra sao nàng cũng sẽ lợi dụng thân phận hiện có để đi đối phó Mộ Dung Thập Thất.
Mộ Dung phủ.
Gió thu hôn phớt lên da mặt, mát lạnh, mà cũng thê lương. Hoa cỏ cây cối đều lây dính sắc vàng úa. Đây chính là nỗi phiền muộn vì sắp phải ly biệt.
Thập Thất hôm nay ở trong phủ không ra khỏi cửa, tối nay cha mẹ sẽ rời khỏi, đến Ô Tôn quốc mà nàng đã an bài. Nghe nói Ô Tôn quốc rất thích hợp để sinh sống, con người nơi đó rất tôn trọng nhau, văn nhân nhã sĩ tương đối nhiều, cha và mẹ hẳn là sẽ thích cách sinh hoạt ở đấy. Cũng giống như nàng đã từng ước ao đến cuộc sống của những người ở Lệ Giang (là một tỉnh nằm ở phía tây bắc Vân Nam). Cuộc sống lúc nào cũng thoải mái.
Trong lương đình, Lý Uyển Nhi pha trà, cúi đầu che giấu hai mắt đẫm lệ, tối nay bọn họ sẽ phải rời khỏi. Họ sẽ phải đi đến Ô Tôn quốc mà đó giờ chưa từng đặt chân đến. Từ nay về sau rời xa tranh đoạt, trải qua cuộc sống cùng thế vô tranh.
Ngoài lương đình, có hơn mười người trông coi. Nên bọn họ không thể biểu hiện quá nhiều tâm tình phiền muộn không, chỉ có thể dùng ánh mắt để kể bày nỗi lòng.
Thập Thất tay cầm chén sứ, cúi đầu nhìn lá trà phiêu đãng trong chén, uống cạn một ngụm, đè nén cái chát nơi cổ họng, khóe môi hiện nụ cười, cha mẹ có thể rời khỏi đây sống một cuộc sống an toàn tiêu dao, nàng vui mừng hơn ai hết! “Mẹ, tay nghề pha trà của mẹ không người có thể sánh. Hương trà vẫn cứ bồi hồi giữa răng và môi.” Không biết, sau này còn có cơ hội uống được trà mẹ pha hay không, còn có thể được ăn thức ăn và trà bánh mẹ làm nữa hay không.
“Về sau chỉ cần có cơ hội, mẹ sẽ nấu cho con. Chỉ là thân thể mẹ nay đã không bằng xưa, trà bánh và đồ ăn con thích, mẹ sẽ thừa dịp thân thể còn tốt liền chỉ dạy cho đầu bếp. Sau này có muốn ăn, cứ bảo bọn họ làm cho.” Trong mắt Lý Uyển Nhi hiện lên vài giọt lệ, vừa định mở miệng trấn an trước khi ly biệt, nhưng liếc mắt thấy bọn thị vệ ngoài đình đang vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện, bà đành miễn cưỡng nuốt lại những lời muốn nói.
“Mẹ có chỗ nào không khỏe sao? Chốc nữa con sẽ tìm một đại phu đến xem. Cha, khí trời đã lạnh, cha cũng phải chú ý thân thể.” Thập Thất không giấu được lo lắng, nhìn sang Mộ Dung Phong vẫn luôn trầm mặc kiệm lời.
Nghe vậy, nét mặt thâm trầm của Mộ Dung Phong có thêm vẻ buồn lo, ông gật đầu, “Ừ, lập tức tìm một đại phu đến xem xem. Khí trời trở lạnh, Thập Thất cũng phải chú ý thân thể.” Bọn họ rời khỏi đây, để lại một mình Thập Thất đi đối mặt với hết thảy, bảo bọn họ sao mà nhẫn tâm?! Nhưng sự tồn tại của bọn họ, cũng sẽ trở thành trói buộc cho con!
Ngày đó, những lời con nói đã làm ông rung động. Bọn họ sống tốt, thì con mới sống tốt được!
Cho nên, lúc này điều bọn họ có thể làm chính là khiến cho con yên tâm!
Liếc mắt nhìn những kẻ giám thị, Mộ Dung Phong nhíu chặt mày, đêm nay nghìn vạn lần đừng có bất cứ nguy hiểm gì. Thế thân có thể lừa dối qua cửa ải này hay không?
“Mẹ, y phục mẹ làm cho Thập Thất đẹp lắm, Thập Thất rất thích.” Thập Thất kéo cánh tay Lý Uyển Nhi, bày ra hết tư thái của cô gái nhỏ, sáng sớm hôm nay, mẹ đã mang y phục làm suốt một đêm cho nàng mặc thử, thần kỳ là rất vừa vặn! Nàng thích màu đen, nhưng Lý Uyển Nhi nghĩ màu đen không phù hợp cho cô gái còn đang tuổi xuân mặc, liền làm vài bộ màu vàng nhạt, màu hồng phớt, hồng cánh sen, Thập Thất đều thử qua hết từng bộ, bộ nào cũng yêu thích không muốn buông tay.
Nàng trước đây chưa bao giờ được mặc quần áo do người thân mua, thậm chí những bộ y phục hàng ngày cũng không biết may vá, lúc này lòng Thập Thất cuộn trào tình thân ấm nồng.
Những y phục này, sao nàng có thể nỡ lấy ra mặc!
“Sau này mẹ sẽ còn may cho Thập Thất . . . Mắt mẹ nay không tốt, về sau hãy tìm tú nương tốt nhất kinh thành tốt may y phục cho Thập Thất, “ không biết sau này có còn được gặp lại Thập Thất hay không.
Lần phân ly này, sẽ không trở thành vĩnh viễn phân ly chứ? Bà cầu mong ông trời đừng tàn nhẫn như vậy, sau này vô luận gặp phải hung hiểm như thế nào, bà hi vọng Thập Thất có thể gặp dữ hóa lành.
“Nguyện vọng duy nhất của cha mẹ, chính là hi vọng Thập Thất có thể gả cho một lang quân như ý. Những năm gần đây, mẹ đã chuẩn bị đồ cưới cho Thập Thất. Đến lúc con xuất giá, cũng tuyệt đối sẽ không thua kém.” Lý Uyển Nhi nắm thật chặt tay Thập Thất, ở trên tay của nàng viết lên ba chữ ‘hộp trang điểm’. Bà muốn truyền lại tin tức, của hồi môn và ngân phiếu chuẩn bị cho Thập Thất đều ở bên trong hộp trang điểm.
Một nét vạch rạch một cái qua lòng bàn tay nàng, Thập Thất cảm thấy, nét vạch kia khiến tay nàng phỏng rát. Một nhà bọn họ đều cảm thấy không nỡ, nhưng mà, đây là điều không thể tránh được.
“Mẹ! Ở đây có rất nhiều người! Mẹ nói như vậy, Thập Thất cảm thấy rất ngại.” Thập Thất giả ý xấu hổ, nhào người vào lòng Lý Uyển Nhi, cố gắng hấp thụ hơi thở, sự ấm áp thuộc về mẹ!
Mộ Dung Phong nhàn nhạt nở nụ cười, “Thập Thất vẫn còn là đứa trẻ! Bộ dạng này bảo cha mẹ làm sao mà yên tâm đây!”
Thập Thất ngẩng đầu, giả vờ giận dỗi nhìn sang Mộ Dung Phong, nói: “Cha! Thập Thất đã trưởng thành! Con sắp mười bảy rồi.” Đời trước nàng đã hai mươi lăm, sớm đã lớn.
“Phải phải phải! Con đã trưởng thành rồi! Nhưng ở trong lòng cha, Thập Thất vĩnh viễn là đứa bé chưa lớn.” Mộ Dung Phong hiền hòa cười nói.
“Mẹ!” Thập Thất lại lần nữa nhào vào lòng Lý Uyển Nhi, đáy mắt có chút đau nhức, tựa hồ có ít thứ muốn thoát khỏi vành mắt trào ra. Nhưng trước giờ nàng vẫn luôn kiên cường, nên đã sớm che giấu nó.
Mười mấy tên thị vệ nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Lý Uyển Nhi vươn tay vỗ về tóc của Thập Thất, từng chút, từng chút một.
Khi thái dương xuống núi, tấm màn đen phủ xuống toàn bộ, một nhà ba người mới trở về phòng.
Bữa tối cực kỳ giản đơn, cũng y như thường ngày.
Ba người không nói một lời, nhưng lại dùng ánh mắt không tiếng động trao đổi, đây là thân tình. Chỉ có thân nhân với nhau mới kính trọng, mới vô tư, không hỏi lý do, không có lợi dụng.
Trong phòng đốt lên mùi thơm ngát nhàn nhạt, đây là thứ Hiên Viên Ninh giao cho Thập Thất. Chỉ có hương vị nhàn nhạt, cùng hương liêu ngày xưa thường sử dụng hương giống hệt nhau. Chỉ là, nó là một loại mê hồn hương, có thể làm cho người ta mất đi ý thức trong khoảng thời gian ngắn, đối với chuyện phát sinh trước mắt không hề hay biết gì, một khắc đồng hồ sau sẽ khôi phục lại bình thường.
Từ ngoài phòng vang lên vài tiếng vỗ tay, ánh mắt mười gã thị vệ lập tức dại ra, thân hình cứng ngắc.
Mười mấy người xông vào, đi trước nhất chính là thân ảnh màu trắng quen thuộc. Thanh âm của hắn như thanh tuyền trầm tĩnh, “Đi.”
Thập Thất gật đầu, tầm mắt đảo qua một nam một nữ phía sau hắn. Bọn họ vô luận từ trang phục, hay là hình dạng, đều giống y cha mẹ, ngay cả nàng cũng có chút không phân rõ, nàng biết đây là thuật dịch dung. Vội vàng nói với Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi: “Cha mẹ, hai người mau đi theo ngài ấy đi! Ngài ấy sẽ phái người đưa cha mẹ đến nơi an toàn.”
“Thập Thất!” Lý Uyển Nhi cầm thật chặt tay Thập Thất, không muốn buông ra.
Ngàn vạn lời muốn nói, ngàn vạn tâm tình trong lúc nhất thời không thể nào kể rõ.
Mộ Dung Phong lo lắng không thôi nhìn Thập Thất, ông cũng có muôn vàn lời muốn nói, rốt cuộc chỉ còn lại một câu dặn dò, “Mọi sự phải cẩn thận.”
Thập Thất gật đầu, quay sang Lý Uyển Nhi nói: “Mẹ, hãy chờ Thập Thất. Rất nhanh con sẽ hội hợp với cha mẹ! Sau này người một nhà chúng ta chẳng xa chẳng rời! Sẽ sống những ngày tiêu dao cùng thế vô tranh!”
“Một lời đã định.” Lý Uyển Nhi nghe thấy lời Thập Thất hứa hẹn, quả thật rất yên tâm. Phản hồi cầm lấy tay Thập Thất. Sau đó buông ra.
Hiên Viên Ninh ở trước cửa nghe được lời Thập Thất nói, nơi nào đó dưới đáy lòng bỗng dưng xúc động. Con ngươi thâm thúy theo sát thân ảnh của nàng.
Thập Thất đẩy Lý Uyển Nhi và Mộ Dung Phong tới cửa, “Đi mau! Đừng do dự! Cha mẹ, sẽ gặp lại!”
Gặp lại, còn có thể gặp lại! Nàng biết, nàng tin tưởng vững chắc, gia đình họ sẽ có thể gặp lại!
Quay đầu, tín nhiệm không gì sánh được nhìn sang Hiên Viên Ninh, ánh mắt kiên định gật đầu.
Hiên Viên Ninh cũng gật đầu, chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: “Yên tâm.”
Hai chữ yên tâm này chính là hứa hẹn!
Nỗi ngổn ngang dồn ứ trong ngực, chính bởi vì hai chữ này mà phân tán biến mất.
Mười tên thị vệ phía sau hình như có dấu hiệu chuyển tỉnh, đã không còn thời gian!
Hiên Viên Ninh đánh ánh mắt ra hiệu cho hai thế thân, hai người lập tức trở về vị trí Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi đã ngồi qua.
Tim Thập Thất đập nhanh như sấm, nhanh vượt khỏi sự tưởng tượng của nàng.
Nàng cố trấn định đóng cửa lại, nhìn Hiên Viên Ninh sai người mang cha mẹ bay qua mái hiên, biến mất trong đêm đen vô tận, nàng hít sâu hai cái. Trở lại chỗ ngồi, cầm lấy chiếc đũa, ăn những thức ăn đơn giản trên bàn, trong lòng không thể nào ngăn lại nỗi lo lắng.
Thứ đáng sợ như tín nhiệm đã trở thành thói quen của nàng, nàng tín nhiệm Hiên Viên Ninh. Thế nhưng, không có nghĩa là nàng không lo lắng. Cha mẹ sẽ không có chuyện gì chứ? Sẽ không có người xuất hiện cản trở chứ?
Đủ loại lo lắng vào thời khắc mười tên hộ vệ thanh tỉnh, đều bị nàng dằn xuống chỗ sâu nhất nơi đáy lòng.
“Cha mẹ, ăn nhiều một chút đi!” Thập Thất gắp miếng rau bỏ vào chén của thế thân mẹ, thế thân cha.
Thế thân mẹ nở nụ cười ôn nhu, bà cũng gắp thức ăn để vào trong chén Thập Thất, “Con cũng ăn nhiều một chút, con gái thì phải đầy đặn một chút mới đẹp.”
Thập Thất gật đầu, dư quang đảo qua mười gương mặt đang kinh ngạc kia. Vừa rồi bọn họ làm sao vậy? Giống như mơ phải một giấc mộng. Cảnh giác nhìn ba người bên trong, thấy không có gì khác thường, mười người mới yên tâm, có lẽ là quá mệt mỏi, suy cho cùng mỗi ngày chỉ được nghỉ có một canh giờ.
Dùng xong bữa tối, hai vị thế thân đều trở về phòng, mười tên thị vệ phụ trách giám thị cũng theo đó rời đi. Thập Thất rốt cục thở dài một hơi, vội vã trở về phòng.
Sau khi vào phòng, Thập Thất uống liền hai chén trà, tối nay nàng sẽ không ngủ.
“Tiểu thư. Lão gia và phu nhân sẽ không có gì đâu. Tứ vương gia đã dẫn theo rất nhiều người bảo hộ lão gia và phu nhân. Tiểu thư đừng lo.” Mai Hoa trấn an nói.
Thập Thất giương môi, nói: “Nếu gặp nguy hiểm, ta khó mà tránh khỏi tội lỗi. Cả đời cũng sẽ bất an.” Chỉ là hi vọng Hiên Viên Ninh nắm giữ đại cục, có thể an bài xong tất cả.
“Tiểu thư. . .” Mai Hoa nhíu nhíu mày, cho dù lão gia và phu nhân gặp nguy hiểm, đây cũng là chuyện bất cứ ai cũng không muốn thấy.
“Em trở về phòng ngủ trước đi, đừng để bất cứ ai nghi ngờ.” Thập Thất phân phó. Một mình nàng sẽ chờ đến hừng đông.
Mai Hoa mới định mở miệng cự tuyệt, lại nghĩ đến có thể tiểu thư muốn ở một mình để bình tĩnh lại, không muốn có người quấy rối. “Vâng. Đúng rồi, Sài Lang đã hoàn thành tất cả các bức họa, sau đêm nay các bức họa sẽ được dán lên từng bức tường của mỗi con phố.”
“Ừ.” Các chiến hữu Thiên Hạ Lâu làm việc, nàng rất yên tâm, cũng đặt toàn bộ tín nhiệm lên họ. Nàng tin rằng sau chuyện của Hổ Báo sẽ không có người phản bội nàng nữa.
Một lúc lâu sau, bóng đêm càng sâu, gió thổi lá cây lay xáo xạc, dưới đêm tối, tiếng gõ canh như cổ gõ vào lòng Thập Thất.
Hình như có một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cửa sổ mở phân nửa bị mở tung ra.
Thập Thất cảnh giác, đứng lên, trong tay nắm một thanh đoản kiếm hàn quang bắn ra bốn phía, cảnh giác nhìn ra phía cửa sổ.
Bóng đen chớp động, người còn chưa đến, một mùi hương quen thuộc đã bay vào, Thập Thất lập tức buông canh gác, thu hồi đoản kiếm.
Sau một khắc, một bóng trắng tiến vào.
Khóe môi Hiên Viên Ninh mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn Thập Thất. Trong con ngươi thâm thúy, dường như có một dòng nhiệt lưu xẹt qua. Thanh âm hắn mềm nhẹ như tuyết chợt vang, khiến cho Thập Thất an tâm. “Bọn họ rất hoàn toàn. Đang trên đường đến Ô Tôn quốc.” Hắn biết tối nay nàng sẽ không thể ngủ được, nhất định lo lắng một buổi tối, cho nên, hắn tới.
Đáy lòng buộc chặt cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nàng chậm rãi ngồi xuống, phảng phất như rất trấn định uống sạch chén trà sớm đã lạnh, qua một lát, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Ninh, “Cảm tạ.” Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nàng lại thầm nghĩ nói với hắn hai tiếng cảm tạ.
Tại hoàn cảnh bốn bề là địch, nơi chốn cẩn cẩn thận thận, nơi nơi sát khí, hắn lại có thể không để ý tính mệnh trợ nàng, nàng rất cảm kích.
Nét cười trên môi Hiên Viên Ninh càng đậm vài phần, quần áo bạch y không gió tự động, làm cho mùi thơm an tâm nhộn nhạo quanh chóp mũi Thập Thất, hắn nói: “Nàng sợ sao?”
“Phải, ta sợ. Bọn họ người thân duy nhất trên đời này của ta.” Thập Thất nhẹ nhàng trả lời, đối với hắn, không cần thiết giả dối, cho dù có nói dối, hắn cũng sẽ nhìn thấu, như vậy thì cần chi nói dối?
“Đừng sợ.” Giọng Hiên Viên Ninh dịu dàng như gió xuân, tựa lông chim đảo qua đầu quả tim của Thập Thất. Tim nàng run lên một cái, né tránh ánh mắt của hắn.
Tối nay, dường như có chút khang khác.
“Nàng thích cuộc sống tiêu dao không có trói buộc? Thích sự tự tại của Ô Tôn quốc?” Hiên Viên Ninh hỏi.
Thập Thất gật đầu, “Phải, ta thích, đó là cuộc sống ta vẫn hướng tới.”
Nàng không biết, nàng chỉ đơn giản trả lời vậy thôi, chất giọng khẳng định vậy thôi, đã khắc thật sâu vào lòng một trích tiên nam tử, khiến hắn ghi nhớ không quên.
Ngay khi Thập Thất chẳng biết nên cùng hắn nói những gì, thì một thanh âm rồn rột chợt vang.
Thập Thất kinh ngạc nhìn sang Hiên Viên Ninh, vô cùng kinh ngạc vạn phần, “Ngài đói bụng?” Hắn cũng có lúc đói bụng sao?!
Như là phát hiện tân đại lục, nàng tiến lên hai bước, nhìn Hiên Viên Ninh từ trên xuống dưới.
Nàng tới gần, kéo tới hương thơm của thiếu nữ, bên tai còn quanh quẩn lời của nàng. Rột rột! Vành tai chợt nóng lên.
“Phải, ta đói bụng.” Thanh âm rất chi là trấn định.
Thập Thất nhướng nhướng mày, khóe môi khó nén ý cười, đêm nay hắn vì bảo hộ cha mẹ rời khỏi kinh thành, chắc đã không dám có chút thư giãn, hiện tại đã thả lỏng, đói bụng là đương nhiên. Vì báo đáp hắn, nàng. . . “Ta đi làm đồ ăn khuya cho ngài nhé.”
“A? Được.” Nàng biết sao?
Hiên Viên Ninh mang theo nghi vấn, cùng nàng đến phòng bếp Mộ Dung phủ. Lúc này đêm khuya vắng người, tất cả mọi người đã ngủ say. Khi hai người tới phòng bếp, Thập Thất đứng trước gian phòng với đủ loại nguyên liệu nấu ăn, trong lúc nhất thời cảm thấy bối rối.
Nàng nên làm gì đây!
Có lẽ nói, nàng biết làm cái gì!
Lúc này, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình có chút không biết tự lượng sức! Báo ân có ai lại báo như này!
Dưới ánh mắt kiên trì và đầy chờ mong của Hiên Viên Ninh, Thập Thất nhóm lửa.
Tiếp đó nhìn các loại rau dưa trên nền đất. Gà vịt cá, khóe miệng giật giật một cái, đến bây giờ nàng mới phát hiện, nàng chỉ biết ăn, không biết làm!
Đột nhiên thấy cái giá trong góc tường có đựng trứng gà, ánh mắt nàng lập tức sáng ngời, nàng quay đầu nhìn sang Hiên Viên Ninh đang lộ ra biểu tình không có hảo ý và xem kịch vui (Tác giả: là Thập Thất tự cho là thế, kỳ thực tiểu Ninh tử là biểu tình rất là vạn phần mong đợi), cười đắc ý nói: “Chờ xem.”
Hiên Viên Ninh gật đầu, lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn bóng lưng quấn quýt bận rộn của nàng, ý cười trong mắt càng nhiều hơn.
Sau nửa canh giờ, Thập Thất vớt hai quả trứng gà từ trong nồi nước nóng hổi ra. Dùng nước lạnh trụng qua, giao cho Hiên Viên Ninh, bình tĩnh nói: “Trứng gà có dinh dưỡng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn là thứ này thích hợp với ngài. Ăn đi. Cái khác quá dầu mỡ, đối với người có nội thương không tốt.”
Kết quả là Hiên Viên Ninh rất kinh ngạc, tay cầm trứng gà dừng một chút, sau đó thập phần trấn định gật đầu. Gõ gõ quả trứng, sau đó gẩy vỏ ra, lòng trắng lòng đỏ liền chảy ra! Qủa trứng gà này vẫn còn sống!
Thập Thất sửng sốt, khóe miệng mãnh liệt run lên, rõ ràng đã cho qua nước nóng! Sao lại sống!
Ánh mắt Hiên Viên Ninh lóe lóe, ý cười nhuộm lên đuôi lông mày. “Không chín.”
“Ừ, ta biết mà! Qủa trứng nửa sống nửa chín này ấy vậy mà lại có dinh dưỡng, đun sôi trái lại mất chất. Chỉ là, nếu ngài không quen ăn, thì thôi. Ta đun sôi lại lần nữa.” Thập Thất vươn cánh tay trắng noãn tay muốn cầm lại trứng gà cầm. Nàng xin thề, hai thế làm người, nàng chưa từng làm qua chuyện mất mặt như vậy!
Hiên Viên Ninh khẽ cong môi, đưa tay thu hồi, trấn định cúi đầu mút quả trứng sống.
Thập Thất nhất thời rất là hổ thẹn.
“Đây là quả trứng gà ngon nhất mà ta được ăn, quả nhiên dinh dưỡng phong phú.” Thâm mâu nhìn không thấy đáy của hắn lóng lánh ý cười.
Thập Thất giật mình sợ run. Sau đó dời mắt, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nàng phát hiện, tối nay ánh trăng rất tròn rất sáng.
Ngày hôm sau, ngày mới lại tới, toàn bộ kinh thành sôi trào bùng nổ!
Các cô gái tuy xấu hổ nhưng vẫn là xuyên thấu qua khe hở nhìn đôi trai gái trên bức tranh!
Bọn đàn ông thì chảy nước dãi nhìn nữ tử trong tranh. Cô gái trong tranh có vóc người khiến cho đàn ông mất hồn, khiến đàn bà đố kỵ!
Nhóm người già thì khoa tay múa chân, thật là thói đời ngày nay, cô gái này thật là đồi bại a!
Bọn trẻ nhỏ thì bị che mắt, bị nhốt vào nhà không cho ra đường
“Cô gái này trông thật là quen! Đây không phải là Liễu tiểu thư nay đã là Hoàng hậu sao?”