“Đúng vậy! Giống quá! Ở kinh thành này ta chưa từng gặp qua cô gái nào giống Liễu hoàng hậu như thế này đâu!”
“Cô gái trong bức họa làm phái nam điên cuồng, phái nữ tức mắng chính là đương kim hoàng hậu!” Một người cẩn thận nhìn rõ và đọc to lạc khoản đỏ thẫm ở cuối bức họa, tuy rằng chữ viết rất nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy được!
Vừa rồi không ai để ý chữ ở trên bức họa, tầm mắt mọi người đều lưu luyến trên người mấy nhân vật trong tranh.
Năm nam, một nữ, cảnh tượng quá kinh người, Liễu hoàng hậu có vẻ như đang cực kỳ hưởng thụ, bốn gã đàn ông như đang rên rỉ rất lớn, có vẻ như rất rất hưng phấn, còn có một gã thì chỉ thấy được bóng dáng, không nhìn rõ khuôn mặt, hắn mặc quần áo đầy đủ, nhưng lại ôm Liễu hoàng hậu rất chặt.
Đông cung đồ lõa lồ thế này mấy ai đã từng xem!
Cho dù có, thì cũng chỉ thấy ở những nơi như thanh lâu kỹ viện, nơi đó nữ nhân không chú trọng danh tiết, mới để họa sĩ chuyên môn vẽ các bức đông cung với các tư thế trong khuê phòng. Mà bây giờ, đông cung đồ trắng trợn thế này, thì đây vẫn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy!
Dù sao mọi người đều là dân chúng bình thường, nhìn thấy cảnh như vậy mắt ai cũng đều choáng váng!
Dần dần người đến ngày càng nhiều, người người đi trên đường đều phải dừng lại xem tranh, và đều tỏ vẻ soi mói với Liễu Nguyệt Phi trong họa, mặt mỗi người đều đỏ như gấc.
“Không biết cảnh trong tranh này có phải là thật không nhỉ!” Một gã đứng lẫn trong đám đông vây xem đưa ra nghi vấn.
“Hình ảnh chân thật thế kia, biểu cảm của các nhân vật cũng không giống giả! Nhưng nếu người trong họa thật là Liễu hoàng hậu, vậy thì thật đúng là mất hết mặt mũi Phượng Thiên quốc chúng ta! Nếu không phải, thì ai lại đi bịa đặt chuyện này nhỉ?” Một người đàn ông trung niên tuy rằng mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn khách quan nói ra suy nghĩ của mình.
Mọi người vây xem gật gật đầu, “Nghe nói phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều có dán! Tuy rằng vẽ người và cảnh vật đều giống nhau nhưng biểu cảm, động tác lại khác.” Có người vừa chạy tới đã lớn tiếng nói.
Trong lúc mọi người đang hoài nghi người trong bức họa không phải là Liễu Nguyệt Phi, thì một người đàn ông đã dịch dung, mặc hoa phục nói với mọi người: “Người này chính là Liễu hoàng hậu, mọi người không nhìn thấy bốn gã đàn ông kia sao? Đều mặc trang phục hạ nhân của Liễu phủ, hơn nữa bốn người này đã bị đuổi ra khỏi phủ Tả tướng! Đều bị cắt lưỡi, cho nên không cam lòng, mới đem việc này tuyên truyền ra ngoài, nếu không tin, mọi người có thể đi nhìn các bức họa ở trong các ngõ nhỏ khác, đều rất chân thật, thấy thế nào cũng không giống giả! Huống hồ làm sao lại có người nhàm chán, đi vẽ các bức họa giả này đến lừa chúng ta?”
Mọi người nghe thấy, đều mặc định trong lòng, lời này có lý à nha! “Đúng vậy, ai lại nhàm chán như vậy? Việc này nhất định là thật rồi!”
“Nếu là thật, thì sao Hoàng Thượng còn có thể chịu được?”
“Xem ra dân chúng chúng ta cũng không hay biết gì!” Nỗi nghi hoặc biến thành khẳng định, khẳng định biến thành cười nhạo, đồng tình, bội phục với Hiên Viên Mặc
Mang theo lòng hiếu kỳ, mọi người bắt đầu bôn tẩu đến các ngõ nhỏ, có người đi nhanh, đã thưởng thức hoàn chỉnh cả bộ đông cung đồ.
Ngày hôm nay gió thu phơi phới, thời tiết vốn nên mát mẻ, nhưng mới sáng sớm, toàn bộ kinh thành đã khí thế ngất trời! Mọi người gặp mặt nhau, thì câu đầu tiên mở miệng chính là: “Ngươi đã xem bức họa chưa?”
Câu trả lời sẽ là: “Còn ngươi xem hết chưa?”
Tốc độ tin tức truyền đi vượt quá sức tưởng tượng, các đại thần vội vàng vào triều sớm đều biết việc này. Cũng đều đã xem bức họa, lúc tiến vào triều, khuôn mặt ai nấy cũng đỏ lòm!
Lúc Tả tướng nhìn thấy bức họa vẽ Liễu Nguyệt Phi, biểu cảm trên khuôn mặt già nua luân phiên biến đỏ, trắng, xanh. Sau đó ông ta bèn lệnh cho hạ nhân trong phủ: “Bên ngoài còn có bao nhiêu bức họa tương tự như thế này? Đều xé hết cho bản quan!” Nếu chờ sự việc gièm pha này rơi vào tai Hoàng Thượng, Nguyệt Phi còn có thể giải thích rõ ràng sao? Bất kể việc này là thật hay giả, thì nó cũng đã hủy hoại thanh danh của Nguyệt Phi! Hoàng Thượng là người như thế nào, không ai so với ông ta rõ ràng nhất, vì quyền lực, vì bảo vệ danh dự, sự tình gì hắn ta cũng có thể làm được!
Tuy rằng hiện nay Nguyệt Phi quý vì hoàng hậu, mà ông ta cũng là Thừa tướng. Chỉ là, việc này đến rất kỳ quái, dường như cố ý nhằm vào Nguyệt Phi! Hôm nay, thế tử của tiểu quốc vừa mới đến kinh thành, nếu để hắn biết việc này, thì mặt mũi của Phượng Thiên quốc sẽ mất hết! Đến lúc đó Nguyệt Phi làm sao có thể ứng đối được!
“Dạ thưa, khắp các con đường, ngõ nhỏ nào cũng có.” Bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ trả lời, bây giờ đi tháo bức họa xuống chắc chắn là muộn. Nhưng mà mệnh lệnh của Tả tướng lại không thể cãi lời, nên bọn họ chỉ có thể vâng lệnh đi tháo bức họa.
Nghe vậy, sắc mặt của Liễu tướng xanh mét, “Cho dù trên con đường nào cũng có, thì cũng phải gỡ xuống hết!” Chỉ hy vọng việc này chưa kịp truyền ra ngoài!
“Vâng!”
Hoàng cung, trước khi vào triều, Hiên Viên Mặc nhìn bức họa trên tay, hô hấp bị nghẽn lại, hai đấm tay siết chặt, bức họa ở trong lòng bàn tay hắn lập tức hóa thành vụn nhỏ.
Nếu trước kia hắn nhìn thấy bức họa như vậy, nhất định sẽ nhận định việc này là giả, nhưng kể từ đêm tân hôn hắn đã biết Liễu Nguyệt Phi không phải là xử nữ, mà bức họa này lại vô cùng chân thật!
Đúng vậy, giờ khắc này hắn đã tin!
Gã trong bức họa này nhất định đang ở chỗ nào đó cười nhạo hắn! Một tàn hoa bại liễu lại có thể đùa bỡn vua của một nước! Việc này cực kỳ đáng giận!
Nếu mất lý trí, hắn nhất định đã hạ lệnh lăng trì Liễu Nguyệt Phi, nhưng sự việc này liên quan đến bộ mặt của Phượng Thiên quốc, một chi mẫu quốc gia sao có thể là tàn hoa bại liễu, hắn không thể để thế nhân chê cười được!
Cho nên, việc này hắn cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, tự ghê tởm chính mình, lại còn không thể để lộ ra ngoài!
Ngực lên xuống phập phồng, hắn cực lực áp chế sát khí trong người, sắc mặt xanh mét đến cực điểm lệnh cho Lưu Trầm: “Phái người dán bố cáo trên mỗi con đường, nói việc này do bạo dân làm. Vì bảo đảm danh dự cho Hoàng hậu, mấy kẻ đó đã bị chém đầu!”
Lưu Trầm đáp: “Rõ!” Không có người nào lo lắng cho Liễu Nguyệt Phi hơn hắn, không khó để tưởng tượng ra, chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Liễu Nguyệt Phi, nhìn sắc mặt Hoàng Thượng dường như vô cùng bất mãn với Liễu Nguyệt Phi. Hắn phải nhanh nhanh giải quyết việc này!
Cung Phượng Khuyết.
Liễu Nguyệt Phi vừa dùng xong bữa sáng, đang định bắt tay chuẩn bị cho yến hội buổi tối, bèn thấy một cung nữ tâm phúc thần sắc kích động đem mấy bức họa giao cho nàng.
Mở bức họa, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi liền đại biến.
Đây là tình hình tối hôm đó! Cái trán không ngừng chảy ra mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tay cầm bức họa run run, nàng không thể đoán trước được, việc này lại bị lộ ra!
Nàng vốn tưởng rằng mấy bức họa này là do Mộ Dung Thập Thất cho người đưa tới chỉ để cảnh cáo nàng! Nhưng những lời nói của cung nữ, lại khiến nàng có cảm giác như sét đánh ngang tai, “Những bức họa này xuất hiện khắp phố lớn, ngõ nhỏ của kinh thành.”
“Cái gì!” Phịch một tiếng, Liễu Nguyệt Phi ngã xuống, trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng!
“Việc này nhất định là có người muốn nói xấu Hoàng hậu, với ý đồ hủy hoại thanh danh của người, Hoàng thượng nhất định sẽ tin tưởng Hoàng hậu, sẽ đòi lại công đạo cho người.” Cung nữ kia lại nói tiếp, những lời này nói chưa hết, đã làm cho Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn tuyệt vọng, làm sao Hiên Viên Mặc còn có thể tin tưởng nàng?
Mộ Dung Thập Thất ra tay thật quá độc ác!
Không cho nàng cơ hội để lấy sức, đã để nàng trở tay không kịp!
Cung nữ kia thấy Liễu Nguyệt Phi thất thần, liền biết điều lui ra ngoài.
Toàn thân Liễu Nguyệt Phi rét run, nên làm gì bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ? Nàng chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như lúc này, cho dù lúc bị cưỡng gian, nàng cũng không sợ hãi như thế này! Nàng sợ Hiên Viên Mặc sẽ bận tâm mặt mũi, mà muốn mạng của nàng!
Nghĩ tất cả các biện pháp có thể, nên làm gì bây giờ? Không được, phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.
Nàng đã biết việc này, thì không có lý gì Hiên Viên Mặc lại không biết, mà hiện tại nửa điểm động tĩnh cũng chưa có, điều này cho thấy, Hiên Viên Mặc quan tâm đến mặt mũi Phượng Thiên quốc nên tạm thời sẽ không ra tay với nàng, nhưng nàng dùng lý do gì để giải thích?
Ăn ngay nói thật? Nói Mộ Dung Thập Thất hại nàng? Sai người đi cưỡng gian nàng lúc nửa đêm? Liễu Nguyệt Phi tự giễu cười lạnh, nàng không có ngây thơ đến mức ấy, nàng nói như vậy Hiên Viên Mặc sao có thể tin tưởng? Hắn nhất định nghĩ rằng nàng đang nói xấu Mộ Dung Thập Thất.
Vậy nên làm sao bây giờ?
Thời gian dần dần trôi qua, trong lúc nàng thần sắc kích động nghĩ các loại phương pháp để giải quyết, thì một thân ảnh mặc long bào thần tốc tiến vào phòng.
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Mặc lạnh lùng, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì, hắn vẫy tay cho hạ nhân trong điện lui ra.
Nhất thời, trong điện chỉ còn lại hai người.
Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc nhìn Hiên Viên Mặc, đầu óc trống rỗng, chỉ máy móc hành lễ, “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.” Hắn đã đến, còn bình tĩnh như thế. Điều này cho thấy bão táp sắp tới! Từ trước đến nay, chưa bao giờ nàng lại sợ hãi như thế này. Nàng sợ hãi sự bình tĩnh của hắn.
Hiên Viên Mặc lạnh lẽo mím chặt môi, khóe môi có chút trào phúng và cười lạnh, đôi mắt lạnh như sương quét một vòng cả người Liễu Nguyệt Phi, cất giọng lạnh lùng: “Đến tận lúc này, trẫm cũng không ngờ ngươi lại phóng đãng như thế!” Giao hoan với người khác, lại còn có người chứng kiến!
Giờ ở trước mặt hắn lại giả bộ ngây thơ, quả là châm chọc! Thật buồn cười!
Thân hình Liễu Nguyệt Phi bỗng chốc lảo đảo, ánh mắt thất vọng khóa chặt lấy người Hiên Viên Mặc, hắn thật sự không tin nàng! Môi run run, “Hoàng Thượng, ngài không tin thiếp sao?”
“Làm sao mà trẫm có thể tin tưởng ngươi! Lần đầu tiên trẫm cùng ngươi viên phòng, cơ thể ngươi đã không còn hoàn bích! Hiện nay, bức họa thật như thế được dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngươi cho rằng trẫm là trẻ con ba tuổi dễ dàng bị đùa cợt thế sao? Liễu Nguyệt Phi, muốn người không biết, trừ phi đừng làm!” Hiên Viên Mặc gầm lên một tiếng, trong mắt không có nửa điểm tình ý, mà chỉ toàn là băng tuyết.
“Nếu thiếp nói bị người khác phá huỷ trong sạch, không phải thiếp tự nguyện, mà là Mộ Dung Thập Thất làm hại, ngài có tin?” Liễu Nguyệt Phi tuyệt vọng, nàng thừa nhận, lần phân cao thấp này, Mộ Dung Thập Thất thắng, nàng bại hoàn toàn!
Hiên Viên Mặc cười lạnh, biểu cảm trên mặt rõ ràng cho thấy hắn không tin, dù sao lúc trước Liễu Nguyệt Phi cũng đã từng làm hại Mộ Dung Thập Thất, hắn không thể tưởng tượng được, hắn thật sự đã nhìn lầm con người nàng!
Liễu Nguyệt Phi si ngốc chờ cầu trả lời của hắn, lúc này trong lòng nàng tràn đầy hy vọng, hắn có thể nói hắn tin nàng!
“Việc này tạm thời gác lại! Trẫm tuyệt đối không thể đánh mất mặt mũi Phượng Thiên quốc! Nhưng mà, lần này trẫm sẽ không bỏ qua dễ dàng như trước, chờ trận gièm pha này trôi qua, ngươi sẽ nhận được thánh chỉ thứ nhất của trẫm!” Hiên Viên Mặc lạnh giọng nói. Hắn tuyệt đối không cho phép một kẻ vũ nhục hắn ở lại hoàng cung!
Liễu Nguyệt Phi cúi đầu, che giấu tuyệt vọng, bi thống, phẫn nộ nơi đáy mắt!
Hiên Viên Mặc ném những lời này xong, liền lập tức rời đi, cứ như đứng ở nơi này thêm một khắc là vũ nhục hắn thêm một lần!
Nhìn bóng dáng kiên quyết của hắn, nàng phát hiện, chưa khi nào nàng cảm thấy hận hắn như lúc này! Đồng thời, nàng lại càng hận Mộ Dung Thập Thất sâu thêm một phần!
Ngồi ngã xuống sàn lãnh lẽo, nàng ngẩng đầu nhìn đỉnh điện, hét to một tiếng tê tâm liệt phế tê: “A!”
Khi đã tỉnh táo lại, dường như nàng có thể nghe được ở ngoài cung điện, các cung nhân tụ tập thành từng nhóm, bọn họ đang thảo luận quần áo của nàng, thân thể của nàng, và cả cái tên hái hoa tặc đã chiếm lấy thân thể nàng!
Ác mộng dây dưa nàng không thôi, làm cho hô hấp của nàng càng trở nên khó khăn.
Ngay trong lúc đó, Hiên Viên Mặc đã phái người dán bố cáo để giải thích, mọi người bèn giật mình sáng tỏ, hóa ra đây là hành vi của loạn dân a!
Nhưng mà sáng tỏ mới được khoảng một khắc, từ cửa thành lại truyền đến tin tức làm mọi người khiếp sợ!
“Trên cửa thành có treo nội y của đương kim Liễu hoàng hậu kìa!”
Từng tiếng, từng tiếng hô nối tiếp nhau ngày càng lớn, sau cùng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành.
Mọi người chen chúc nhau chạy tới cửa thành, nhìn thấy trên cửa thành có treo nội y đủ dạng màu sắc, trong không khí còn có mùi hương phảng phất bay, mặt mọi người bất chợt nóng lên.
“Đây là nội y của Liễu hoàng hậu thật sao? Nếu là thật, vậy bố cáo vừa dán ra lúc nãy có phải là thật hay không? Chẳng lẽ lại là loạn dân làm tiếp nữa?” Mọi người nhìn nhau hỏi.
Không có người biết được đáp án.
Một người đàn ông nam tử lại đứng ra nói: “Thật thật giả giả, cứ bình tĩnh mà xem xét, ta cho rằng là thật, nhưng quan phủ lại nói là giả. Liền tỷ như một số chuyện trong lịch sử, cũng có chút là thật, cũng có chút là giả. Cho nên, thật thật giả giả, trong tâm chúng ta tự có đáp án là được!”
“Đúng vậy! Ta cho rằng những việc này là thật, nhất định là thật!”
“Ta cho rằng là giả, nếu là thật, vậy thì tại sao Hoàng Thượng không truy cứu?”
Mỗi người một ý kiến khác nhau, nhưng mà có thế nào thì chuyện của Liễu Nguyệt Phi cũng đã truyền khắp mọi nơi, người đàn ông trung niên thỏa mãn cười hê hê hai tiếng, rồi liền xoay người đi về hướng Thiên Hạ Lâu.
Lúc này, buổi sáng vừa qua khỏi khoảng nửa canh giờ, câu đầu tiên mọi người gặp mặt đều là như thế này: “Ngươi đã thấy nội y của Liễu hoàng hậu chưa?”
“Thấy rồi! Ngươi nghĩ chuyện này là thật hay giả?”
Quần áo của Liễu Nguyệt Phi bị treo còn chưa đến hai khắc, đã bị quan binh thu hồi, trận oanh động buổi sáng hôm nay đã liên tục trở thành đề tài thảo luận của mọi người suốt tận mấy tháng sau.
Sài Lang trở lại Thiên Hạ Lâu, liền gỡ lớp dịch dung trên mặt xuống, nhìn sang Mẫu Đơn cười nói: “Bây giờ bên ngoài rất náo nhiệt! Thật không ngờ Hiên Viên Mặc có thể chịu đựng được, rõ ràng biết nữ nhân của mình bị chơi, lại còn giả bộ duy hộ, thật làm cho ta bội phục!”
“Ta đoán Hiên Viên Mặc khẳng định biết nguyên do, chẳng qua là hắn không nghĩ vì thế mà đánh mất mặt mũi thôi!” Mẫu Đơn thản nhiên nói.
“Hê hê, biện pháp này của Lâu chủ thât hay quá đi, thật đúng là được một phen báo thù!” Sài Lang cười gian nói.
Mẫu Đơn không nói gì, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói với Cáp Tử đứng bên cạnh, “Chút nữa đi hầm thuốc, cơ thể của Thược Dược còn cần phải điều dưỡng hai ngày nữa.” Tiếp theo lại dặn Sài Lang: “Đêm nay Lâu chủ sẽ tiến cung, ngươi truyền tin cho thám tử trong cung, âm thầm bảo vệ tốt cho Lâu chủ, không thể có gì ngoài ý muốn.”
“Rõ.” Sài Lang và Cáp Tử đồng thanh đáp.
Mộ Dung phủ
Thập Thất dùng bữa sáng với cha mẹ xong, lúc này đang ăn hoa quả tráng miệng, chợt nghe thấy bọn hạ nhân nhỏ giọng nghị luận.
“Bên ngoài treo thật nhiều đông cung đồ vẽ về Liễu hoàng hậu, còn có toàn bộ nội y treo trên cửa thành đều là của nàng.”
“Đúng vậy, ngươi nói việc này là thật hay giả?”
“Không biết, Hoàng Thượng đã ban bố cáo, việc này đều do loạn dân tác quái, chắc không phải là thật đâu.”
Thập Thất nghe thấy mấy mẩu chuyện này chỉ mỉm cười, hoàn toàn không thèm để ý. Giống như những lời đồn này không khơi nổi hứng thú của nàng, không có mấy người biết, mấy màn trình diễn liên tiếp sáng sớm hôm nay đều do nàng đạo diễn!
Giờ này, nhìn thấy được hiệu quả, Thập Thất không kìm được cong cong môi.
Trở lại phòng, Mai Hoa liền phì cười: “Hiên Viên Mặc thật đúng là một gã cực phẩm! Có thể hoàn toàn không thèm để ý, nhịn cũng rất giỏi, còn nói đấy là hành vi của loạn dân, hơn nữa đã chém đầu vài tên, sao em chưa nhìn thấy nhỉ? Tiểu thư, chiêu này của người thật là khéo! Chỉ cần nghĩ đến thân thể và quần áo của Liễu Nguyệt Phi bị phơi bày trước mắt người đời, để người đời đánh giá bàn luận, em thấy vui ghê! Qủa thật là trừng phạt đúng tội, ai bảo hắn có ý muốn nhằm vào tiểu thư làm chi!”
Thập Thất mím môi cười, “Ta chỉ muốn biết thái độ lúc này của Hiên Viên Mặc như thế nào, được hắn nhận định là người phụ nữ tôn quý nhất thế gian, nay bị đàn ông trong kinh thành nhìn thấy thân thể, hắn chắc không thể trấn định, quả đắng này kiểu gì hắn cũng phải ăn chắc. Về phần Liễu Nguyệt Phi, ta muốn cô ta có khổ cũng nói không nên lời!”
“Tiểu thư anh minh!” Mai Hoa tán thưởng.
“Chỉ là, cho dù hiện tại Hiên Viên Mặc ăn quả đắng, nhưng chắc chắn có một ngày hắn sẽ nhổ ra. Bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ Liễu Nguyệt Phi sẽ không có ngày lành.” Thập Thất thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói.
Mai Hoa nghi vấn: “Ý tiểu thư là?”
“Hiên Viên Mặc sẽ không cho phép có sự nhục nhã nào tồn tại, hắn sẽ tìm một cơ hội giết Liễu Nguyệt Phi. Dẫu sao, Hoàng hậu của Phượng Thiên quốc tuyệt đối không thể là một người không còn trong trắng!” Thập Thất trầm giọng nói.
Mai Hoa gật đầu. “Thì ra là thế.” Không ngờ tiểu thư lại nghĩ thông thấu đến vậy, vốn tưởng rằng tiểu thư chỉ muốn trả thù Liễu Nguyệt Phi, khiến nàng ta nâng không nổi đầu ở trước mặt mọi người, nhưng không nghĩ đến tiểu thư không những trả thù, mà còn nghĩ tới sự việc tiếp sau đó, đây quả thật là một liên hoàn kế!
Cũng là chiêu mượn đao giết người tốt nhất!
“Đúng rồi tiểu thư, nói ra cũng thật kỳ quái, vừa rồi em nghe bọn nha đầu ở phòng bếp nói, sáng nay mọi người vừa mở cửa phòng bếp ra thì liền hoảng sợ, củi lửa và trứng gà vương vãi tùm lum, trên đó còn có dinh dính lòng trắng, lòng đỏ nữa. Phủ ta đâu có nuôi mèo, sao lại xảy ra cảnh tượng hỗn độn như vậy nhỉ, có phải có trộm không?” Mai Hoa cười hỏi.
Nghe vậy, mặt Thập Thất thoáng ửng hồng, nàng ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ô? Chắc là có trộm đấy.” Nhớ tới tối hôm qua, nàng quả thực ước gì có cái lỗ để mà chui vào! Lúc đầu định nấu hai quả trứng cho Hiên Viên Ninh, kết quả, lửa không đủ, nên trứng chưa chín, huhu!
Thật là mất mặt, mà Hiên Viên Ninh trước khi rời đi còn đặc biệt để lại một câu khiến nàng xấu hổ vô cùng, “Về sau luộc trứng gà, phải đun trong khoảng một khắc, nước sôi không có nghĩa là trứng đã chín.”
Thập Thất nhất thời cảm thấy như có sấm giữa trời quang, một điều ngay cả hắn là đàn ông cũng đều biết, mà nàng thân là nữ thế nhưng ngay cả việc luộc trứng gà đơn giản nhất cũng không làm được!
Mất mặt! Mất mặt quá!
Xấu hổ kinh!
Mai Hoa không phát hiện sắc mặt Thập Thất biến hóa trong khoảng thời gian ngắn, chỉ gật gật đầu nói: “Đúng vậy, em sẽ điều vài người từ Thiên Hạ Lâu đến.”
Thập Thất nghiêm trang gật đầu, “Cứ làm như vậy đi. Em đi chuẩn bị y phục cho ta, buổi tối còn vào cung nữa.”
“Vâng, tiểu thư. Đêm nay phải cẩn thận ứng phó, tuyệt đối không thể để kế sách của Liễu Nguyệt Phi thực hiện được.” Mai Hoa liền xụ mặt xuống, vừa giải quyết một nan đề, đêm nay tiểu thư lại gặp phải một nan đề khác.
Thập Thất gật đầu, đêm nay từng lời nói, hành động nàng đều phải suy nghĩ tỉ mỉ. Liễu Nguyệt Phi muốn đấu với nàng. Vậy nàng sẽ từ từ chơi với nàng ta!
Tứ vương phủ
“Vương gia, chiêu này của Mộ Dung tiểu thư thật tuyệt, Liễu Nguyệt Phi cho đến chết cũng không dám nhằm vào Mộ Dung tiểu thư nữa.” Nét mặt Phi Kiếm đỏ au, hắn mới từ bên ngoài trở về, liền lập tức bẩm báo Hiên Viên Ninh.
Nghe vậy, Hiên Viên Ninh thản nhiên cười nói: “Nàng làm tốt lắm.” Đối với người từng muốn hại chết mình, nếu nàng nhân từ nương tay, thì đó không phải là người mà hắn biết. Song, hắn chưa từng nghĩ tới, nàng còn có một mặt khác rất đáng yêu. Khiến tâm tình của hắn rất tốt.
“Đúng rồi Vương gia, đêm nay ngài và Mộ Dung tiểu thư đều phải vào cung, thuộc hạ nên chuẩn bị cái gì?” Phi Kiếm hỏi.
Hiên Viên Ninh híp đôi mắt lại, trầm tư nửa khắc, nói: “Chuẩn bị trăm tên sát thủ giỏi nhất, nếu Đoan Mộc Thần muốn người hòa thân là Thập Thất, thì ám sát hắn.” Sau khi ám sát, có đắc tội thì cũng là Hiên Viên Mặc, hắn không bị tổn thất gì cả.
“Vâng.”
Trong một ngõ nhỏ cạnh vương phu, có một cô gái mềm mại thanh nhã đứng ở đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhu hòa hạnh phúc, phía sau nàng là một cô gái có vẻ là nha hoàn, nha hoàn kia nói với cô gái thanh nhã: “Tiểu thư, không đi vào sao?” Đã lâu như vậy, tiểu thư rốt cục dùng tốc độ nhanh nhất thêu xong áo choàng, thêu xong lại dùng tốc độ nhanh nhất đến đây, nhưng lại chỉ đứng ở chỗ này mà không đi vào.
Thanh Âm ngượng ngùng cười khẽ, đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé xoa khuôn mặt mệt mỏi vì phong trần, cười nói: “Đêm nay y phải vào cung, không thể gặp ta. Huống hồ, ta đi hai ngày liền, trên mặt đều là tro bụi, khí sắc cũng không tốt, làm sao có thể gặp y được? Ngày mai ta lại đến.” Chỉ cần nghĩ đến lúc này cách hắn gần như thế, lòng của nàng không ngừng run run, bồi hồi.
Nha hoàn kia che miệng cười trêu: “Nếu không phải mong sớm gặp, tiểu thư còn suốt đêm chạy đi làm gì, khi đến lại thẹn thùng không muốn gặp.” Nhưng mà cô gái nào cũng thích chưng diện, đều muốn để người trong lòng nhìn thấy mình đẹp nhất, có thể mê muội vì mình, tiểu thư cũng giống như thế.
Nghe vậy, mặt Thanh Âm ngày càng hồng, chà chà chân, nói: “Tiểu Tiệp!” Nàng sợ bây giờ mình rất xấu, sợ hắn không thích. Huống hồ, nàng cứ nghĩ đến sắp được gặp hắn, thì sẽ rất kích động, nàng sợ không khống chế được bản thân, nhìn thấy hắn sẽ té xỉu.
Nhưng mà, nàng vẫn muốn mình có bộ dáng hoàn mỹ nhất xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Vâng vâng vâng! Tiểu thư chỉ là đi đường quá mệt mỏi thôi, chúng ta về khách sạn trước, sáng mai lại đến.” Tiểu Tiệp đỡ lấy Thanh Âm rời đi.
Thanh Âm đi được vài bước thì lại quay đầu nhìn bảng hiệu Tứ vương phủ, ý cười nơi bờ môi càng sâu, nàng đã đến rồi!
Lúc này, đại môn vương phủ mở ra, Dung Nhi đi ra, vừa vặn thấy Thanh Âm không ngừng quay đầu nhìn vương phủ, bèn nghi hoặc nhíu nhíu mày, cô gái này nàng chưa từng gặp qua, hơn nữa tướng mạo lại thanh nhã, cả người đều có sự cao quý không che giấu được, nàng ta muốn đến vương phủ, hay chỉ là tình cờ đi ngang qua?
Dung Nhi vẫn nhìn Thanh Âm cho đến khi bóng nàng biến mất ngay góc đường, cuối cùng thu hồi ánh mắt, mang theo nghi hoặc, hỏi hộ vệ đứng cạnh bên: “Hai cô gái vừa đi xa kia, đứng ở chỗ đó bao lâu?”
Một trong số các hộ vệ gác cửa phủ trả lời: “Đứng khoảng hai khắc.”
Dung Nhi gật đầu, đối với thân phận của hai cô gái kia càng thêm hoài nghi, “Nếu bọn họ đến lần nữa, mà vẫn đứng một chỗ bí mật gần đây đánh giá vương phủ, thì bắt lại để ta thẩm vấn.”
“Vâng, Dung Nhi cô nương.”
Cung Phượng Khuyết
Liễu Nguyệt Phi muốn phát điên khi nhìn mấy bộ nội y trước mắt, lúc này nàng mới nhớ tới, ngày đó gã kia có lục tung tủ quần áo của nàng lên. Lấy đi tất cả nội y, không ngờ là vì màn hôm nay!
Luân phiên đả kích, khiến Liễu Nguyệt Phi không thiết ăn gì, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cả một ngày nhốt mình ở trong phòng không nói một lời.
Ngẩn người nhìn bức họa và nội y.
Cung nữ và bọn thái giám canh giữ ở ngoài cửa đều lén nghị luận.
Nghĩ rằng Liễu Nguyệt Phi bị đả kích như vậy sẽ không tham gia tiệc tối đêm nay, nhưng Liễu Nguyệt Phi vẫn mặc một thân cung trang hoàng hậu, ung dung đẹp đẽ quý giá cao cao tại thượng.
Lúc này, trong lòng cung nữ và thái giám đều nghĩ: Xem ra lời đồn không phải thật rồi.
Cửa cung, vừa hạ cỗ kiệu, Thập Thất và Hiên Viên Ninh liền chạm mặt nhau.
Thập Thất nhìn thấy hắn, thì lập tức thu hồi tầm mắt, bởi vì chỉ cần nhìn đến hắn, thì cảnh mất mặt đêm qua sẽ xuất hiện trong đầu nàng.
Hiên Viên Ninh nhíu mày, tiến lên đi đến cạnh nàng, cười nói: “Không ngờ lại đến cùng giờ với Minh Nguyệt quận chúa.”
“Đúng vậy, thực khéo.” Thập Thất gật đầu đáp lại, ánh mắt né tránh, dừng ở trên người Phi Kiếm đứng sau Hiên Viên Ninh, nhìn Phi Kiếm nói: “Mấy ngày không thấy, ngươi béo.”
Đột nhiên được để ý, Phi Kiếm cảm thấy thụ sủng nhược kinh, bất quá mấy chữ cuối cùng của Thập Thất làm nụ cười của hắn cứng đờ, vươn tay sờ sờ cằm trả lời: “Thật sao?” Hắn phải giảm béo rồi, nhưng mà, hiển nhiên là hắn đã quên, tối hôm qua bọn họ mới gặp nhau, đâu ra mà mấy ngày?
Lòng Hiên Viên Ninh nổi lên từng cơn sóng gợn, nàng mắc cỡ ư? Tựa hồ như để nghiệm chứng, lần đầu tiên hắn muốn trêu ghẹo nàng, “Trứng gà sống thật sự ăn rất ngon.”
Nghe vậy, thân hình Thập Thất khựng lại một chút, khóe môi giật giật.
Mai Hoa đứng phía sau bèn nghi ngờ, hôm nay thái độ của tiểu thư và Tứ vương gia rõ ràng có điểm quái lạ, chẳng lẽ? Mai Hoa cúi đầu, thần sắc hơi phức tạp.
“Rất đồng cảm.” Thập Thất ném bốn chữ xong, lập tức cùng Mai Hoa đi như chạy trốn, ngồi trên cỗ kiệu tiến cung.
Mất mặt quá!
Lại còn mang nói ra đùa nàng! Thập Thất ảo não không thôi.
Đôi mắt Hiên Viên Ninh híp sâu, con ngươi thâm thúy không thấy đáy, đuôi lông mày còn tràn đấy ý cười thản nhiên.
Ở phía sau, Phi Kiếm vẫn còn đang nghiên cứu cằm và dáng người của mình, hắn còn chưa thành thân, chẳng lẽ lại mập?
Khi hai người đã tiến vào hoàng cung, Lăng Dạ bèn đến ngay sau đó.
Hiện tại Lăng Dạ đáng lẽ không thể tới, suy cho cùng hắn cũng không có quan hệ nào với người trong hoàng thất, nhưng Đoan Mộc Thần lại nói rõ ràng muốn gặp hắn, nghe nói là đã nghe thấy thanh danh của Hạo Nguyệt công tử từ lâu.
Lăng Dạ rất rối rắm, dẫu sao, lại lần nữa vào hoàng cung, tâm tình của hắn rất phức tạp, tin tưởng có rất nhiều người không muốn nhìn thấy hắn, ví dụ như: Mộ Dung Thập Thất.
Vừa rồi hắn cố ý không tiến lên, nhìn thấy cuộc đối thoại của nàng với người khác, thực rõ ràng, giữa hai người bọn họ cùng tồn tại một loại hơi thở, là thuộc riêng hai người họ.
Tuy rằng mơ hồ không cảm giác rõ, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, bây giờ nếu hắn xuất hiện trước mặt nàng, sẽ chỉ làm cho nàng càng thêm chán ghét.
Tiến vào cung điện cử hành yến hội, cảnh tượng tráng lệ, dường như cuộc chi chiến đoạt vị trước đó không hề ảnh hưởng đến Phượng Thiên quốc.
Thập Thất thập phần khâm phục đối với thủ đoạn và tốc độ xử lý nguy cơ của Hiên Viên Mặc. Nếu là người bình thường biết quốc khố hư không, làm sao có thế trấn định đi tổ chức một buổi yến hội long trọng để nghênh đón Đoan Mộc Thần?
Chẳng qua hắn chỉ muốn tuyên cáo với mọi người, Phượng Thiên quốc ở trong tay hắn sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh mà thôi.
Tổng quản thái giám dẫn nàng nhập tòa, thật bất ngờ, các cô gái tới tham dự buổi yến hội này chỉ có khoảng mười người, nhìn cách ăn mặc, nàng biết không phải công chúa thì là quận chúa. Ý đồ của Hiên Viên Mặc rất rõ ràng, hắn đã cưới người đáng lẽ phải đi hòa thân là Liễu Nguyệt Phi, đương nhiên bây giờ hắn muốn bồi thường cho Đoan Mộc Thần một người khác.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ nhìn thấy toàn các khuôn mặt như khóc tang, không ngờ các cô gái này đều đang ngượng ngùng, còn cười có chút e ấp.
Mang theo lòng nghi ngờ, dưới sự dẫn dắt của tổng quản thái giám, Thập Thất ngồi ở một vị trí có vẻ ở trên cao, giương mắt có thể nhìn thấy Hiên Viên Ninh.
Nhìn chủ vị còn trống không, vị trí ngay phía dưới cũng trống không.
Hiên Viên Mặc, Liễu Nguyệt Phi, Đoan Mộc Thần còn chưa đến! Xem ra phải đợi một lát.
Lại nhìn về phía Hiên Viên Ninh, thấy hắn cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì, tựa hồ cảm thấy được nàng đang nhìn hắn, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu không thấy đáy giao nhau với ánh mắt đánh giá của nàng.
Lòng Thập Thất run lên, gật gật đầu với hắn, khi thu hồi ánh mắt, lại trông thấy có mấy cô gái có chút vô ý hữu ý nhìn lướt qua Hiên Viên Ninh.
Nàng nhướng lông mày, hay là thẩm mỹ của nàng có vấn đề? Hiên Viên Ninh có dung mạo bình thường, tại sao còn có nhiều ong bướm vây quanh như vậy nhỉ?
Cung Kiền Thanh
Hiên Viên Mặc nhìn chằm chằm tấu chương trước mắt, mâu quang u ám, giống như có một hồi bão táp sắp đến, hắn trầm giọng hỏi: ‘Việc này để trẫm cẩn thận suy nghĩ, ngày mai sẽ cho Trình ái khanh một câu trả lời thuyết phục.”
Trình tướng chắp tay gật đầu, cung kính trả lời: “Vâng, Hoàng Thượng.”
“Việc này không thể để lộ ra.” Hiên Viên Mặc lại căn dặn.
Trình tướng gật đầu.
“Đi đi.” Hiên Viên Mặc xua tay bảo Trình tướng lui ra, hắn lại nhìn tấu chương trong tay, hạn hán, tai nạn khắp nơi, nếu muốn giải quyết, không có mười vạn lượng hoàng kim căn bản không được.
Nay quốc khố hư không, hắn đã mang tất cả tài sản của vương phủ để sung quốc khố, tuy rằng không thể phú khả địch quốc, nhưng cũng có thể ứng phó chiêu tai trong vòng một năm.
Nếu mang phần lớn ra để ứng phó với thiên tai, thì trong một năm tới nên ứng phó như thế nào?
Không được, trong thời gian ngắn nhất, hắn phải tìm cách giúp quốc khố tràn đầy.
Mâu quang không ngừng lóe ra, hắn nhớ tới Lăng Dạ! Lăng thị gia tộc có tài sản phú khả địch quốc, chỉ cần hắn lợi dụng tốt, nhất định có thể khiến Lăng thị gia tộc làm việc cho hắn.
Có biện pháp giải quyết rồi, Hiên Viên Mặc lập tức thay đổi trang phục, đi tham gia yến hội.
Ra đến cửa cung Kiền Thanh, hắn liền nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi trong cung phục hoàng hậu.
Trong mắt hắn không chút nào che giấu chán ghét, hỏi: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
“Thiếp cần cùng Hoàng Thượng cộng đồng tham gia yến hội.” Liễu Nguyệt Phi nhịn đau xót, bình tĩnh trả lời.
Hiên Viên Mặc quét nhìn đám nô tài ở bốn phía, lạnh lùng gật đầu.
Sau hai khắc, theo sau một loạt giọng hô the thé, Hiên Viên Mặc, Liễu Nguyệt Phi, Đoan Mộc Thần đến!