Việc phá trận cũng tốn của ta một chút khí lực. Thân là quỷ sai, ta có thể ra vào trận pháp không thành vấn đề. Chẳng qua nếu muốn mang thân thể bị thương của Thương Âm đi ra ngoài sẽ phải uổng chút thời gian. Thương Âm bị thương nặng, thể lực cạn kiệt, ta phải tốc chiến tốc thắng
Người thi thuật là một nữ nhân, mặc trang phục nữ tử của nước khác, vô cùng mĩ lệ, giống như hoa nở trên tuyết. Mặt mày đẹp đẽ, nói thẳng ra là rất xinh đẹp, mắt vàng như mèo nhưng con ngươi lại xanh biếc. Phong thái dị thường này chắc chắn không phải là người Trung Nguyên
Đằng sau nàng ta là một sườn núi. Dưới sườn núi đó hẳn là bộ lạc của nàng ta. Tóc của nàng ta được tết lại, tung bay trong gió
Nhìn thấy ta, nàng lắp bắp kinh hãi, “Ngươi…” Lại giật giật lông mày, ánh mắt hướng sang phía Thương Âm, đảo qua một vòng nhìn trang phục của hắn, “Người đó là Lung quốc tướng quân?”
“A, đúng vậy” Ta trả lời. Thương Âm lập tức trừng mắt nhìn ta. Ta nhún nhún vai, nói cho nàng ta biết cũng chẳng sao. Dù gì người này cũng đã từng đánh nhau với Thương Âm
Kết quả là ta và nàng ta lại đánh một trận. Nàng ta có nhanh nhẹn cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ là một nha đầu phàm nhân tuổi, ta dù không được việc nhưng ít ra cũng là quỷ sai tu vi năm
Ta vốn tưởng rằng kết cục đã rõ ràng. Hỏa diễm thiêu đốt, bắn ra hỏa tinh tử làm cho đèn lồng mẫu đơn sáng quắc. Trên mặt đất, dây leo uốn lượn, một cánh hoa nở ra, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rằng nữ tử dị quốc đã bị dây leo bao phủ (hoả tinh tử: đốm lửa sáng)
Trên bầu trời, gió tuyết bao phủ bỗng chốc hóa thành hư vô
Mẫu đơn trời sinh thích máu người. Ta là quỷ sai, không thể tự tiện sát hại phàm nhân làm rối loạn mệnh đồ. Đóa hoa bám lên người nữ tử, đâm vào da thịt, đang chuẩn bị cắn một cái thì bị ta cầm đèn lồng kéo kéo, làm cách ra một khoảng. Hiện tại trận pháp đã bị phá giải dễ dàng rồi, ta cũng không nên tàn nhẫn ăn thịt nàng ta. Huống hồ bộ lạc của nàng ta không chừng đang có cứu viện trên đường tới. Tốt nhất vẫn là đánh ngất nàng ta cho nhanh chuyện rồi mang Thương Âm rời đi
Nào ngờ nàng ta phun ra một ngụm máu lạnh, run rẩy vươn tay, kết ấn. Trong phút chốc, linh khí dập dờn thoát ra thành một vòng huyết vụ làm chấn động. Cuồng phong gào thét trên không trung, hoàn toàn thay đổi cục diện (huyết vụ: có thể hiểu đại khái là máu)
Ta giương mắt nhìn. Mãnh thú cao tám thước, cả ngươi lông trắng, hàn khí dày đặc, răng nanh sắc nhọn
Đại khái đây là thần thú ngự trên núi tuyết gì gì đó. Mỗi nước mỗi bộ lạc có tín ngưỡng không đồng nhất, ta cũng không biết giữa đường lại chạm trán thần thú thế này. Cô nương trước mặt này có lẽ là thánh nữ của bộ lạc gì gì đó, gọi cả thần thú ra thế này, e sẽ sớm tổn mệnh
Thần thú rít gào một trận, núi cao liền chấn động. Ta che che lỗ tai, quyết định dùng chuôi dao đánh hôn mê Thương Âm. Những chuyện sắp diễn ra, tốt nhất là không cho hắn thấy
Chỉ nghe thấy nữ nhân kia cất giọng khàn khàn, hét to, “Mã Gia ta tuyệt đối không thể để các ngươi trở về! Hắn-“ Nàng ta mở to đôi mắt ảm đạm nhìn Thương Âm, “Lời tiên đoán của trưởng lão đã nói… Hắn không thể quay về Trung Nguyên-Tính mạng các ngươi nhất định phải nằm lại đây”
Ta nhìn khuôn mặt nàng ta, chính là nét mặt bi thống không cam lòng, rất thật tình
Giải quyết được thần thú, cũng tương đương với lệ quỷ tu vi năm, vô cùng vất vả
Đem Thương Âm an bài ở một nơi tránh gió xong xuôi. Đèn lồng mẫu đơn trong tay liền biến thành trảm hồn kiếm, lóe lên ánh sáng tinh tế, vỏ kiếm màu đen, trên chuôi kiếm có hoa văn mẫu đơn vô cùng sống động. Ta chĩa kiếm xuống mũi chân rồi vút mạnh lên trời. Hoa văn từ làn váy bắn ra ánh sáng thiêu đốt vô cùng tiên diễm, đôi chân uốn lượn khiến váy bập bềnh, hồ điệp theo đó bay ra, kiếm quang hướng thẳng đến đầu linh thú (hồ điệp: bươm bướm)
Đến khi hạ xuống đất, làn váy đã quay trở lại thành màu đen. Ta lắc lắc kiếm, huyết châu thưa thớt rơi xuống tuyết, điểm xuyết như hoa mai thù du (thù du: một loại thảo mộc, cây thù du)
Nâng mắt, linh thú kia da dày thịt béo, một kiếm kia chỉ tạo thành vết thương dài, nhưng như thế đã là quá đủ
Từ vết máu kia sinh ra từng đóa mẫu đơn, cánh hoa nở ra vừa diêm dúa vừa tiên diễm, thèm khát máu, tỏa ra ánh sáng ung dung hoa lệ, không ngừng lan ra, cùng với chạc cây bao chặt lấy thực cốt để hấp thụ (chạc cây: cành cây, thực cốt: xương thịt)
Ta điều hòa hô hấp, lại đánh tới
Bị ta đuổi đến vách đá trơn trượt, thần thú cuối cùng cũng tiêu tan. Ta ho ra mấy ngụm máu, coi như để ổn định nội tức đang hỗn loạn. Không ngờ ở đâu ra lại có một cái móng vuốt bay đến, làm ta lao thẳng vào núi. Ta đau đớn nhếch miệng, phát vừa rồi làm cho nội thương tổn thương nặng hơn, nguy hiểm
Cách đó không xa, nữ tử dị quốc nằm phủ phục trên mặt đất thở dốc. Hoa mẫu đơn bám trên người nàng ta đã héo thành màu khô vàng. Gió tuyết đã ngừng. Ta liền băng bó ngực mình rồi ngồi tựa vào phía sau. Kì thực ta cũng muốn cứu nàng ta, nhưng nàng ta vì triệu hồi thần thú mà lấy dương thọ ra đánh đổi, ta không thể giúp được (dương thọ: tuổi thọ)
Nàng ta hấp hối, mở lông mi thật dài, nheo nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy ta đứng trước mặt
Một thân hắc bào, ta đã trở lại bộ dạng gốc của mình
“Ngươi yên tâm, linh thú các ngươi thờ cúng chưa chết. Thần thú ngàn năm đương nhiên ta đánh không lại, chẳng qua ở nhân gian năng lực sẽ yếu đi, ta chỉ bắt nó quay về mà thôi. Nhưng còn ngươi, hà tất phải vậy?” Ta ngồi xuống, vén lấy mái tóc thấm đầy mồ hôi của nàng ta, “Như vậy ngươi đã đánh mất mạng của mình, rất nguy hiểm. Ngươi là nữ hài tử, đến nam nhân yêu mến có khi cũng còn chưa có. Kiếp tiếp theo đừng có như vậy. Hồn của ngươi, ta nhận”
Nói xong liền đưa đèn lồng mẫu đơn ra, ánh sáng màu vàng bên trong chậm rãi sáng lên
“…. Qủa nhiên ngươi chính là…”
Nàng ta nhẹ nhàng nói những lời vô nghĩa, thong thả trừng mắt nhìn, một nửa mặt vùi dưới tuyết. Ta đem ánh mắt hướng theo đèn lồng nhìn theo nàng, “Phải, ngươi muốn nói gì?”
“Hắn… Không thể quay về Trung Nguyên…Lời tiên đoán đã nói rồi…..” Nàng ta nhắm mắt, “Ta cầu xin ngươi… Đừng đem hắn về, đừng mang tướng quân về….. Nếu không, giang sơn khắp nơi sẽ có gió tanh mưa máu…. Tộc nhân của ta, sẽ vì hắn mà chết…”
Ta dừng dừng tay. Diêm Vương phụ thân khi đó nói ta sẽ gặp không ít gian nan. Ngực ta đau nhói, có lẽ là nội thương phát tác, nhất thời hoảng hốt, hãy còn nói, “Đây là số mệnh, ngươi không thể thay đổi. Huống hồ, việc này không liên quan đến ta”
Con ngươi trong mắt nàng ta liền hóa tro tàn, qua một lát liền nhắm lại. Ta để đèn lồng trên đầu nàng chuyển động một vòng. Hình hoa mẫu đơn trên đèn lồng thản nhiên nở rộ, đèn sáng
“Đẹp quá… Mẫu Đơn”
Câu nói cuối cùng của nàng ta phiêu trên tuyết. Ta đi ra xoay mặt của nàng ta ngay ngắn một chút. Khuôn mặt xinh đẹp, khóe miệng có ý cười ảm đạm