Lời của editor: Phần còn lại của chương đây nhé mọi người ^^
Quay về Phong Đô, ta chậm rãi bước đi. Hình ảnh Thương Âm tươi cười trước mặt ta mờ mờ ảo ảo. Đi tới đi lui lại tới chân cầu Nại Hà, cây cối âm u bị bao phủ bởi sương mù, một đám âm linh yếu ớt phiêu nổi trên cầu, Mạnh bà bà đứng trên đài vô cùng bận rộn, không gian im ắng
Ta cúi đầu nhìn vào dòng Huyết Hà vong xuyên. Vong xuyên này, sinh linh nào rơi vào cũng sẽ hôi phi yên diệt, huống chi là hồn phách của đứa trẻ mới sinh kia. Mặt sông tĩnh lặng phản chiếu khuôn mặt đã được giải trừ thuật dịch dung. Khuôn mặt này, cả đời hắn cũng không có cơ hội gặp lại (hôi phi yên diệt: hồn phi phách tán)
Năm đó hắn còn không biết đứa trẻ sinh ra là nam hay nữ. Ta liền nhếch mép cười, nhớ rõ khi hoài thai vẫn còn mong đợi đứa trẻ là nam, vì chỉ có vậy người nhà hắn mới chấp nhận. Lúc đó ta còn nghĩ Thương Âm là con nhà phú quý
Hắn lại muốn con gái
“Có một tiểu Mẫu Đơn, thật tốt” Lúc đó hắn cười, “Ta có thể nhìn thấy Mẫu Đơn trước đây lớn lên, ta có thể yêu thương nó, thật tốt”
Bây giờ nhớ lại, toàn là giả dối, ta nhớ rất rõ
Ta còn nhớ rõ hắn đã bỏ lại ta ra sao. Khi cái thai được chín tháng, đột nhiên một nam đồng áo trắng xuất hiện, tiên khí lượn lờ, tay áo tung bay, tóc màu trắng bạc quanh quẩn trước mắt (nguyên văn là thập nguyệt – mười tháng nhưng mình đã chỉnh lại)
“Cô nương, tại hạ là Thái Bạch tinh quân, phụ trách việc chưởng quản tài sản của thiên hạ” (chưởng quản: quản lí)
“Người sẽ không quay lại, ngươi cũng biết nam nhân bên cạnh ngươi là ai chứ?”
“Người là thiên cung thái tử Trọng Lam, tương lai sẽ là đế quân chưởng quản tam thiên lục giới, hạ phàm chỉ để vui thú nhàn hạ chút thôi. Cô nương hãy tự giải quyết cho tốt”
“Người là thượng thần tôn quý nhất, niên thọ mấy ngàn năm, sao có thể có tình cảm thật tình với một phàm nhân nữ tử chốn nhân gian hồng trần cơ chứ?”
“Bản tiên tới lần này là mong cô nương suy nghĩ, đừng nhớ nhung người nữa. Mau tìm người khác mà gả. Bản tiên sẽ ban cho cô nương thêm tài lộc, phù hộ cho cô thêm nhiều phúc”
Ta ngồi nghỉ bên dòng vong xuyên một lát, nhìn chằm chằm nước sông không chớp mắt rồi xoay người tới Diêm La thập điện
Ta thầm hỏi không biết Thương Âm đã phạm gì vào thiên giới luật
Chiến tranh diễn ra dai dẳng suốt một năm, cuối cùng cũng kết thúc
Ngày Thương Âm ra trận, gió tuyết nơi biên ải lại bất ngờ ngừng thổi
Cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ đầy đất đỏ đậm. Xác chết của quân sĩ như những chiếc lá khô tàn lụi co quắp. Những chỗ đất trống chỉ toàn một màu đỏ như máu. Ta đứng ở trên không, mọi thứ như bị nghiền nát. Binh khí lăn lộn như bị ngâm trong lớp máu phủ trên tuyết
Chinh chiến nơi biên ải thực chất chỉ là trò bịp bợm. Đại quốc hoàng đế trong đêm cấp tốc gửi thư tín sang nước láng giềng, liên thủ bình định nội loạn, thống nhất giang sơn, gửi hắn ra ngoài này chỉ để ngụy trang. Mục đích chính là để diệt trừ hắn tại nơi biên ải lạnh lẽo này. Trận chiến nơi cửa khẩu vừa kết thúc cũng có nghĩa là hoàng đế đã thanh rửa xong triều đình
“Kết quả là tiền hậu giáp kích đều rất vất vả” (tiền hậu giáp kích: từ đầu đến cuối)
Ta ngồi trên tán cây mọc trên cánh đồng tuyết, chống đầu nói, cuối tầm mắt kia chính là chiến trường đẫm máu
Dưới tàng cây, nam nhân ngồi trên mặt tuyết, vì miệng vết thương đau đớn mà hơi thở hổn hển hỗn loạn, môi mỏng tái nhợt hơi hơi mở ra. Áo choàng màu đen bị nhiễm máu tươi khó mà nhìn ra được. Một cơn gió lạnh nổi lên, khiến cho bông tuyết tinh tế đáp trên áo giáp của hắn
Hắn ngửa đầu tựa vào thân cây. Ánh mắt sắc bén trên chiến trường bỗng chốc trở nên nhu hòa, con ngươi đen như mực âm trầm mở ra, bao xung quanh là những lọn tóc thấm đầy mồ hôi lạnh
Hắn nhìn ta đang ngồi trên cây, “Vì sao lại cứu ta?” Thanh âm này, cùng với trận bão tuyết thật giống nhau, sắc lạnh
“Ta là nương tử của ngươi, sao ta không thể cứu ngươi?” Ta đem chân vẫy vẫy
Đại quốc hoàng đế rất lợi hại, không biết đã can thiệp như thế nào, cuối cùng lại lợi dụng địa hình núi sâu của tiểu quốc này mà vận dụng bí pháp diệt toàn bộ đội quân, cửu li hàn thiên trận. Người rơi vào trận pháp này máu sẽ lập tức đóng băng, bị ảo ảnh của băng tuyết giết chết trong nháy mắt. Bí pháp này đã nhiều năm rồi chưa thấy. Người bày ra trận pháp này nhất định không thể xuất phát từ bên ngoài được, thật là khiến người ta muốn ngả mũ cúi chào (cửu li hàn thiên trận: chắc là tên trận pháp chăng?)
“Bọn chúng dùng kỳ thuật, đương nhiên ngươi sẽ thua, không cần phải nghĩ linh tinh” Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, lòng tự trọng vô cùng cao, lại cố chấp (kỳ thuật: thuật hiếm)
Hắn nhắm mắt lại trầm mặc, sắc mặt trắng bệch, ngực hơi hơi phập phồng
Sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng nói: “Không cần ngươi đến cứu”
Ta là người đã lôi hắn ra khỏi đống thi thể ngoài chiến trường kia, đã thế còn trị thương độ khí cho hắn, tưởng việc ý dễ dàng lắm chắc? Bây giờ hắn tỉnh dậy lại giận ta, giận ta không để hắn chết cùng quân lính. Nói đùa chứ, hiện tại hắn coi như đã chết rồi, Chiêu Cẩm công chúa đi mà tìm tình lang khác đi!
“Ai u, vậy thì ngươi quay về cái chiến trường kia nằm đi? Nhanh lên, bây giờ ngươi vẫn còn đủ sức đấy”
Mặt trắng của hắn dần dần đen lại
Ta cười khanh khách đứng dậy, nhảy xuống, liếc mắt nhìn Thương Âm đằng sau, “Trận pháp bên đó vẫn còn, ngươi nên nắm chặt lấy ta một chút”
Cúi xuống sờ sờ trán của hắn, hay thật, trán hắn đang nóng như thiêu như đốt thế này
Thương Âm nhìn ta chăm chú. Thấy hắn chuyên tâm như vậy, ta liền cười
Một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Mẫu Đơn”
“Ừ?”
“Ngươi đã nói là ta sẽ thắng”
“Đúng vậy”
“…”
“Ngươi còn di chuyển được không, để ta cõng ngươi” Ta ngạo mạn chậm rãi trả lời hắn, “Phải, chỉ cần ngươi còn sống là còn có hi vọng. Một ngày nào đó ngươi sẽ giành được thắng lợi, có thể nhìn về phương xa, tương lai sáng ngời phía trước. Huống hồ nhân sinh của ngươi đã được định đoạt để chiến thắng. Không giống như những người chết kia, bọn họ vĩnh viễn sẽ chỉ tồn tại trong quá khứ. Tương lai của họ chính là bên kia cầu Nại Hà phủ đầy sương mù đẫm máu. Con người khi chết đi, yêu và hận và vân vân, sức mạnh gì cũng không còn, vì họ biết những thứ đó giờ đã không còn thuộc về mình”
Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn ta. Đồng tử màu đen như được phủ một làn sương
Lúc ta còn sống chưa bao giờ được nhìn thấy hình ảnh Thương Âm mặc áo giáp. “Bây giờ cũng đã được nhìn thấy rồi, coi như đã thỏa được một ước nguyện khi còn sống đi”, ta nghĩ