Trong nhà trọ trống rỗng chỉ còn lại có một mình Thái Dương, sư huynh đi rồi, Lý Lập Bang đi rồi, Trương Gia đi rồi, hiện tại ngay cả Cố Văn Vũ cũng không trở lại......
Thái Dương làm tổ trong sofa, mở TV, cơ hồ cứ cách nửa giờ lại gọi điện cho Cố Văn Vũ, nhưng vẫn luôn là tắt máy, cứ như vậy nửa mê nửa tỉnh lăn lóc đến hừng đông. Cậu hiện tại rốt cuộc đã hiểu được tâm tình những người khác khi cậu mất tích lúc trước. Đích xác, có một số việc chỉ có sau khi tự thân trải nghiệm mới có thể biết tư vị trong đó. Mà loại trải nghiệm này, loại tư vị này theo thời gian trôi qua chậm rãi lắng đọng xuống dưới, tích lũy lớn gần cùng một cá nhân, lớn dần cho đến khi chín muồi, thường thường là một quá trình chậm chạp mà bất đắc dĩ.
Buổi sáng năm giờ rưỡi, Thái Dương lại bừng tỉnh, chuyện đầu tiên mơ màng nhớ được chính là tìm di động gọi Cố Văn Vũ. Trải qua huấn luyện suốt đêm, động tác cậu cơ hồ đã muốn thành theo bản năng, cho nên khi đầu di động bên kia tiếp nhận, Thái Dương thậm chí không kịp phản ứng, ngây người vài giây, mới thử hỏi: “Cố Văn Vũ?”
“Ừ.”
Nháy mắt nghe được tiếng hồi đáp, toàn thân Thái Dương đều buông lỏng, sợi dây kéo căng trong lòng rốt cục bị chặt đứt, liền sau đó lại hỏi: “Sao gọi cậu cả đêm mà di động đều tắt máy vậy?”
“Hết pin mà.” Giọng nói của Cố Văn Vũ vẫn là thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
“Ở đâu thế?”
“Công ty.”
“A, tớ hiện tại sẽ qua liền.”
“Ừ.”
Hai người cứ như vậy kết thúc đối thoại, giống như đêm qua chưa từng phát sinh chuyện gì. Thái Dương qua quýt rửa mặt một chút, cào cào tóc xong liền xách theo laptop của mình vọt tới công ty. Bởi vì thời gian quá sớm, đám cú đêm IT có lịch trình công tác cực kỳ quái đản kia còn chưa có lũ lượt kéo tới, trong phòng làm việc chỉ có mình Cố Văn Vũ.
Thái Dương vẫn còn vì bản thân ngày hôm qua nói lời tàn nhẫn mà chột dạ, hơn nữa cũng không biết lời nhắn lại trên trang chủ của Bách Niên Tu hắn có nhìn đến hay không, nhất thời trong lòng không yên. Vì thế chỉ có thể thật cẩn thận nhìn nhìn bà nhà kiêm ông chủ, lặng yên không một tiếng động ngồi xuống bên bàn công tác của mình, một bên mở máy tính một bên tiếp tục thật cẩn thận xuyên qua khe hở màn hình máy tính trùng trùng điệp điệp quan sát thần sắc Cố Văn Vũ.
Cố Văn Vũ đối diện máy tính biên soạn một phần số hiệu, thần sắc bình tĩnh, tinh thần chuyên chú, hơn nữa một chút cũng nhìn không ra cơn say rượu buổi tối hôm trước đó. Khi Thái Dương vào cửa hắn chính là nhẹ nhàng nâng tầm mắt hướng qua một cái tỏ ý chào hỏi, sau đó không nói thêm câu nào, chỉ từ khuôn mặt không thể nào suy đoán được tâm tình hắn.
Thái Dương không biết Cố Văn Vũ có phải vẫn đang giận cậu hay không, nhưng cậu lại ngượng ngùng không muốn giáp mặt nhận lỗi. Đấu tranh tâm lý vô số lần, hết lần này đến lần khác thật sự nghiêm túc nhắc nhở bản thân muốn dỗ dành là phải đối xử với vợ ôn nhu phải có kiên nhẫn, cậu rốt cục hạ quyết tâm chủ động xuất kích, để tu sửa vết nứt tình cảm giữa hai người.
Bọn họ bận rộn việc riêng, thời gian bay qua rất nhanh, mắt thấy thời gian nhóm IT đi làm sắp tới. Thái Dương đang cân nhắc nên tìm chủ để gì để phá vỡ rầm mặc, Cố Văn Vũ lại đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, cầm cốc đi tới gian pantry. Thái Dương thấy cơ hội tới rồi, vội bưng cốc mình lên vui vẻ theo sau.
Trên con đường ngắn ngủn trước khi đến gian pantry, não bộ của Thái Dương thần tốc xoay chuyển, tính toán nên tiến hành mở đầu kế hoạch dỗ dành bà nhà như thế nào mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất:
Cố Văn Vũ, lời tớ nói hôm qua là không cố tình, cậu đừng để ý...... Không được, như vậy có điểm quá tầm thường quá không chân thành, không có gì lực tấn công, hoàn toàn không có sự dịu dàng nhu tình như nước.
Cố Văn Vũ, đừng giận tớ có được không? Tớ thật sự chỉ yêu mình cậu thôi, trừ cậu ra ai tớ cũng không yêu...... Chậc, lời này đừng nói nói ra từ miệng, chính là mới chỉ ngẫm nghĩ trong lòng cũng cảm giác da gà nổi lên rớt đầy đất. Thái Dương bĩu môi, trong đầu nhanh chóng gạch một chữ X thật lớn trên phương án này.
Lời mở đầu còn chưa có trọn vẹn nghĩ ra, đã tới gian pantry, kỳ thật vốn chỉ cách mấy bước, lại bị Thái Dương lề mề hết mấy phút, Cố Văn Vũ đã sớm tiến vào. Thái Dương cảm thấy cuộc đời này cho tới bây giờ chưa từng khẩn trương như vậy, đứng ở cửa hít sâu mấy cái, mới do do dự dự vươn móng vuốt đẩy cửa ra.
“Cố Văn Vũ...... Tớ......” Đã suy nghĩ nhiều như vậy, thời điểm nhìn thấy người thật, tất cả lại nghẹn trong miệng, cái gì cũng không nói được. Thái Dương bưng cái cốc không, có chút bứt rứt bất an nhìn Cố Văn Vũ, ánh mắt trông chờ thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
Cố Văn Vũ đang đưa lưng về phía cửa pha cafe, nghe thấy Thái Dương tiến vào thậm chí ngay cả đầu cũng chưa quay lại, chính là hỏi: “Cafe hay trà đây?”
“Cafe, thêm nhiều đường với sữa nhé.” Thái Dương há miệng, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, bỏ qua hết thảy ngoan ngoãn đem cốc đưa qua.
Cố Văn Vũ tiếp nhận cốc, lại nắm luôn cả tay cầm cốc của Thái Dương.
Thái Dương thập phần sửng sốt ngẩng đầu, Cố Văn Vũ lại chính là bình tĩnh nhìn cậu, đem cốc đặt xuống quầy bếp, một tay chặt chẽ nắm cổ tay cậu, một tay đem cậu đẩy lên cánh cửa sau lưng, phát ra “Rầm” một tiếng. Sau đó còn không đợi cậu có phản ứng gì, liền trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn này thực chăm chú, cũng thực bá đạo, Thái Dương chỉ cần hơi giãy dụa chút đỉnh, Cố Văn Vũ sẽ dùng sức gấp bội ôm chặt cậu, nụ hôn mang tính trừng phạt ép lên cậu lại càng mạnh thêm.
Hai người trong gian pantry chật hẹp, thân thể kề sát thân thể, không có một kẽ hở ôm hôn nhau.
Mãi gần như đến ngạt thở, bọn họ mới thở dốc tách ra. Nhưng Cố Văn Vũ lại vẫn không có buông Thái Dương, môi nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng cùng hai má cậu, trượt đến bên tai, thấp giọng nói câu: “Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi sai rồi, đừng tức giận nữa nhé?”
Cậu nhóc đã bị hôn đến hai má đỏ hồng nháy mắt liền đạt ước nguyện, dùng ánh mắt mênh mông sương mù mờ mịt nhìn về phía Cố Văn Vũ: Hử? Hử? Nên giải thích không phải là cậu sau? Sao...... Sao lại ngược lại thế này?
Tựa hồ như nhìn thấu tâm sự của cậu, Cố Văn Vũ nhẹ nhàng cắn vành tai cậu, nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ có mình em làm thí nghiệm chương trình đâu.”
Thái Dương ngẩn người, rất nhanh hiểu được Cố Văn Vũ là có ý tứ gì. Hồi tưởng lại kết quả phân tích ngữ âm đêm qua, đột nhiên cảm thấy bản thân thực buồn nôn, để người khác thấy có chút thẹn thùng. Bất quá tưởng tượng đến kết quả phân tích của đối phương cũng buồn nôn không kém, trong lòng lúc này lại trở nên cân bằng, không khỏi cong khóe miệng, nhất thời cảm thấy tâm tư một khắc trước vẫn còn u ám giờ trở nên tươi sáng ngập tràn.
Nhưng mà, cậu tức khắc nghĩ tới một vấn đề thập phần nghiêm túc khác: Cậu lần này là tới dỗ vợ, như thế nào cảm giác...... ngược lại là bị dỗ dành chứ?!
Thái Dương ấm ức trong lòng, khó khăn đưa tay vùng thoát ra, tóm lấy cổ áo Cố Văn Vũ đem người kéo đến gần. Hai người chóp mũi chạm chóp mũi, trán chạm trán. Thái Dương nói: “Cố Văn Vũ.”
“Ừ.”
“Cậu nghe rõ đây, những lời này tớ cả đời này chỉ có thể nói với mình cậu thôi, cho nên cậu nghe cẩn thận cho tớ!”
“Ừ.”
“Số mệnh tớ không tồi, từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh đối với tớ đặc biệt tốt. Mama vẫn luôn nhắc nhở tớ kết giao với người ta phải lấy tâm đổi tâm, cho nên tớ đối với người khác cũng rất tốt. Nhưng cái loại “tốt” ấy chỉ là giao tình bằng hữu bình thường nhất, là nghĩa khí giang hồ, tỷ như tớ quan tâm Lập Bang, đó là bởi vì cậu ấy là anh em của tớ, anh em gặp nạn thì phải giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. Nhưng tớ đối với cậu không giống thế, Cố Văn Vũ. Ở trong lòng tớ cậu là độc nhất, những người khác ai cũng không được, bất luận nam nữ. Bởi vì tớ yêu cậu, chỉ yêu có mình cậu. Bởi vì trên đời này cũng chỉ có một Cố Văn Vũ cậu thôi. Nếu ngày nào đó cậu không cần tớ, nếu ngày nào đó Cố Văn Vũ không còn yêu Thái Dương, tớ liền coi như xong đời.”
Nói hết một phen, tâm tình Thái Dương thực kích động, tim đập cực nhanh, cậu thậm chí cũng ngượng ngùng không dám nhìn Cố Văn Vũ, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương dừng trên thân mình. Gian pantry đột nhiên rơi vào yên lặng triền miên khiến người trầm luân, tuy không tiếng động, song dao động tâm tình tựa hồ hữu hình, khiêu khích thần kinh mẫn cảm của hai người, mỗi một tia chấn động đều đánh thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn.
Cuối cùng Thái Dương rốt cục chịu không nổi, ôm lấy cổ Cố Văn Vũ chủ động tiếp cận hôn hôn.
Cố Văn Vũ thuận thế ôm sát eo cậu, hô hấp Thái Dương nặng thêm, dây dưa vừa liếm vừa cắn trên môi Cố Văn Vũ một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: “Cố Văn Vũ, chúng ta lên giường đi!”
Phụt ——
Một nốt nhạc không hài hòa chợt đem một phòng kiều diễm đập cho nát bấy, Thái Dương sửng sốt, tiếp theo liền nhìn thấy sắc mặt Cố Văn Vũ trầm xuống, đưa cậu kéo đến phía sau, một tay kéo xịch cửa ra...... Một hai ba bốn năm...... Một đám IT liền ngã nhào vào.
Hứa Nhất Bình: “Ai ai ai...... Đừng đẩy đừng đẩy, mọi người lùi ra sau đi...... Má ơi...... Cứu mạng nha!!”
Trương Húc: “Cái đệch, thằng béo chết bầm, mau đứng dậy đi, mày sắp đè chết tao rồi!”
Béo: “Ai má ơi tài vụ, tay ngài đang để ở chỗ nào đấy, lão Nhị của ta cũng bị ngài nghiền chiết rồi!”
Tài vụ: “Câm miệng! Còn không phải tại cậu sao, phụt phụt phụt, phụt cái rắm! Lần trước là mì sống, lần này đổi thành Pea Shooter sao!”
PeaShooter (xạ thủ đậu): Ai chơi Plant vs Zombie là sẽ biết em này liền
Ngô Bội Bội: “Này bầy nhầy đủ chưa! Ồn ào lớn tiếng như vậy, muốn cho lão Đại cùng đại tẩu nghe hết toàn bộ sao!”
Thái Dương: “......”
Cố Văn Vũ: “......”
Mười vạn con thảo nê mã lao qua thảo nguyên trong lòng Thái Dương, khiến cho cậu nháy mắt hóa thân thành hồng hạc Phi Châu, mặt đỏ bừng giống như một trận gió tông cửa xông ra. Cố Văn Vũ lạnh nhạt quét mắt qua đám IT ngã lăn lóc, cầm áo khoác đuổi theo ra ngoài, trước khi đi nhẹ nhàng bâng quơ nói câu: “Tháng này hoạt động không có nhiều, tiền thưởng gì đó, mọi người nên có chuẩn bị tâm lý đi.” Nói xong, còn đặc biệt nhìn Đường béo liếc mắt một cái, mới thản nhiên rời đi.
Đại BOSS đi rồi, chúng IT trầm mặc, nhất loạt dùng ánh mắt khinh bỉ lại thêm cừu hận nhìn về phía gã béo.
Gã béo nghệt mặt: Ô ô ô sao lại là mình chứ! Lão Đại anh đừng có châm ngòi ly gián như vậy chứ......
Trương Gia dọn khỏi nhà trọ, nửa tháng kế tiếp cũng chỉ còn lại hai người Thái Dương cùng Cố Văn Vũ ở bên trong anh anh em em. Đợi đến khi phòng ở hết hạn, cậu cùng Cố Văn Vũ liền dọn ra, ở phụ cận công ty thuê một gian nhà nhỏ gồm một phòng một bếp. Hai người ban ngày cùng đi làm, buổi tối dưới sự kiên trì của Thái Dương, đi theo Cố Văn Vũ ra ngoài nói chuyện buôn bán tham gia xã giao. Ban đêm mệt mỏi sau khi về đến nhà, thế giới liền biến thành của hai người, lập trình, đọc sách, thảo luận nghiệp vụ công ty, thi thoảng cũng sẽ kể chút chuyện cười, sau đó liền yêu đương một chút. Thuốc bôi trơn dùng một lọ lại một lọ, Thái Dương từ thuở ngây thơ ban đầu ngốc nghếch ngượng ngùng, sau liền có thể thuần thục phân biệt bất đồng của từng nhãn sản phẩm, lại còn làm ra bản đánh giá ưu khuyết trọng tâm từng loại.
Tháng ngày bận rộn mà ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua ba tháng, rét lạnh mùa đông cùng xao động mùa xuân lần lượt bay qua, nhiệt độ đế đô lại bắt đầu không ngừng tăng lên, mãi đến khi các hộ gia đình không thể không đóng hết các cửa, mở điều hòa, trốn vào trong từng ô vuông của thành thị.
Công ty của Cố Văn Vũ cuối cùng vượt qua được đoạn thời gian gian nan nhất, tuy dự án phát triển chương trình ngữ âm vẫn là không có tiến triển gì, nhưng có một siêu thị cỡ lớn quyết định bắt đầu dùng phần mềm công ty bọn họ phát triển. Điều này không thể nghi ngờ là một nguồn thu không nhỏ, tạm thời giảm bớt nguy cơ tài chính của bọn họ.
Hôm nay là cuối tuần, hiếm khi hai người có thời gian nghỉ ngơi, cùng nhau làm tổ trên giường hưởng thụ ngày nghỉ. Chiếc giường bọn họ nằm vẫn là chiếc lúc trước ba người Quách Minh Viễn Lý Lập Bang Trương Gia liên hợp lắp ráp thành, thời điểm dọn khỏi nhà trọ, đây là tài sản duy nhất của Thái Dương, cậu liền đem nó đặt trong nhà mới. Chiếc giường kết hợp nhiều công năng, thuận tiện thực dụng, tiết kiệm vật dụng, không chiếm không gian, quả thật là trang bị thiết yếu cho sinh hoạt trong nhà của cô nam quả nam lang bạt kỳ hồ phiêu bạt tha hương.
Rõ ràng chương có nói, là cái giường này vẫn để ở nhà cũ, và Thái Dương không dám nằm lên cơ mà nhẩy. Hay bạn Đào quên mất rồi =)))
Thời tiết bên ngoài rất tốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh ấm áp chiếu vào, dưới làn gió điều hòa phe phẩy sáng ngời dễ chịu. Cố Văn Vũ kéo bàn gấp qua, đem laptop đặt bên trên lập trình, Thái Dương dựa vào người hắn dùng di động chơi Angry bird, hơn nữa còn không để ý xung quanh bật loa lên, cả sáng nghe nghe tiếng heo rên hừ hừ cùng tiếng thét tuyệt vọng chói tai của Angry bird khi cắm đầu lao đi mà không đập chết heo vang vọng. Cố Văn Vũ lại không chê cậu ồn, im lặng gõ số hiệu, mày cũng chẳng hề nhăn một lần.
“Nghe nói năng lực giải toán của cái di động này của em cũng giống với chiếc máy tính đưa Apollo lên vũ trụ năm đó. Mà năm đó người Mỹ dùng chiếc máy tính ấy để lên mặt trăng, hiện tại chúng ta lại dùng nó để bắn chim. Ai, thực đáng buồn.” Thái Dương một bên mím môi, cẩn thận tìm góc độ tốt, dùng con chim cuối cùng bắn súng cao su ra ngoài, một phát đụng chết hai con heo, dễ dàng qua bàn, một bên lắc đầu cảm thán.
“Chuyện này thật ra cũng không có gì đáng buồn cả, chỉ có thể nói là sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật nhân loại. tỷ như năm đó thời điểm mọi người đề cập đến trí năng nhân tạo luôn ôm một thái độ kính sợ, mà hiện tại chúng ta lại đem nó làm thành công cụ tán tỉnh để nghiên phát.” Cố Văn Vũ nói xong gõ enter trên bàn phím, nghiêng đầu nhìn về phía Thái Dương, thần sắc vui vẻ, “Nào, bảo bối, đến nói với máy tính một câu đi.”
“Ai là bảo bối của anh, khi nào mà trở nên buồn nôn như vậy chứ!” Thái Dương nổi giận mắng.
Cố Văn Vũ cũng không nói chuyện, chính là chằm chằm nhìn màn hình, chờ kết quả chuyển đổi hiện ra, mày hơi nhướn lên, mắt lộ ý cười.
Thái Dương kiềm chế không nổi hiếu kỳ trong lòng, trộm ở bên cạnh liếc mắt một cái, lập tức biến sắc nói: “Chết tiệt, cái phần mềm này bị điều giáo đến càng ngày càng lẳng lơ, em sắp chịu hết nổi rồi! Thật không biết nó cả ngày suy nghĩ cái gì nữa!”
Cố Văn Vũ lại nghiêm trang trịnh trọng gật đầu nói: “Ừ, trải qua sửa chữa hậu kỳ, tốc độ phản ứng quả thật so với trước kia nhanh hơn nhiều, hơn nữa cũng càng có xu hướng trí năng hóa, tự thân chương trình có thể thông qua thuật toán khổng lồ bắt chước nhân loại tự suy xét, không còn giới hạn phân tích ngữ âm, càng gần sát với chủ ý của người nói.”
“Nói bậy! Chủ ý gì chứ, em thấy là xuyên tạc thì có!” Thái Dương nhìn chằm chằm một câu “Tâm can bảo bối nghe hay nha, nào nào nào gọi em thêm một tiếng lại một tiếng nữa đi” trên màn hình, đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận đó là chủ ý của cậu.
Cố Văn Vũ lại chẳng phản bác gì, từ trong cái giỏ treo trên cột trụ giường lấy ra mấy viên thạch hoa quả, lột vỏ đưa vào miệng Thái Dương, ngăn chặn bất mãn cùng oán giận kế tiếp, sau đó tiếp tục vận chạy test chương trình.
“Bất quá, nói đến trí năng hóa, em thật ra có điểm lo lắng, cái thứ như vậy cho ra thị trường sẽ không có vấn đề gì chứ?” Cậu nhóc có thạch hoa quả để ăn tâm tình tức khắc tốt hơn rất nhiều, “Có thể xuất hiện vấn đề xâm phạm bí mật riêng tư gì đó hay không? Liền tỷ như lần trước anh gạt em đó......”
“Tôi gạt em khi nào chứ?” Cố Văn Vũ nhịn không được chặn ngang.
“Anh dám nói là không gạt em không? Ngụy trang lâu như vậy, cố tình ở trên blog dùng thân phận Bách Niên Tu tiếp cận em, bụng dạ khó lường......”
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng ngụy trang, ngay từ đầu...... Ừm, rõ ràng là đã nói cho em hay.” Cố Văn Vũ vừa nói đến đây, thanh âm đột nhiên thay đổi.
“Hửm? Khi nào thế? Sao em chẳng hay......”
Cố Văn Vũ nhắm mắt, gập latop lại, tóm lấy tay người nào đó đang từ bắn chim trên di động chuyển sang búng chim thật, lôi ra khỏi quần mình, sau đó gấp bàn đẩy ra, chiếc bàn theo rãnh trượt qua một bên, quay thân đem người ngăn chặn lại.
“Thập niên tu đắc
đồng
thuyền
độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên. Những lời này trước kia từng nghe qua chưa?”
Đại khái là: Tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung giường— Mang ý nghĩa “duyên phận” trong Phật giáo.
“Nghe thì đã từng nghe qua rồi, chính là cái đó với chuyện anh là Bách niên Tu thì có quan hệ gì chứ......” Thái Dương còn đang mạnh miệng, mặt dày mày dạn ngang ngược không phân phải trái.
Cố Văn Vũ hung hăng cắn một cái lên môi cậu, bàn tay tiến vào trong chiếc T-shirt vải bông thùng thình của cậu, trầm giọng nói: “Hử? Vậy em đã cùng ai ngủ chung giường rồi? Nói cho tôi nghe chút coi.”
Thái Dương bị Cố Văn Vũ sờ mó đến khí tức bất ổn, rất nhanh liền có phản ứng, một bên gấp rút không chờ nổi lột quần lột áo một bên lẩm bẩm nói: “Ngủ chung giường ấy a...... cũng có nhiều đấy, tỷ như Trương Gia a, Lý Lập Bang a...... lại tỷ như...... Ư...... Lạnh quá!”
Trong lúc nói chuyện, Cố Văn Vũ đã muốn đem lọ bôi trơn treo bên khung giường lôi xuống, bóp ra một chút bôi vào trong cơ thể Thái Dương, buông lỏng tay, theo cơ chế lò xo thu lại, lọ bôi trơn liền quay trở lại chỗ cũ.
Đây là hương bạc hà Thái Dương yêu nhất, vào trong cơ thể mát rượi trơn trượt, sống động mười phần, còn có dinh dưỡng dưỡng da, công dụng giữ ẩm trắng da. Tự nhiên không chất kích thích, hàng nhập khẩu cao cấp, chỉ cần . , là tại thời điểm lễ tình nhân xả kho giảm giá tranh nhau mua, là bảo bối sát đáy hòm của Thái Dương.
Nói khéo không khéo, Thái Dương đang ở chỗ này rên rẩm, di động cậu đột nhiên vang lên, màn hình biểu hiện đúng là Trương Gia. Thái Dương vốn định ấn từ chối, ai ngờ thời điểm ý loạn tình mê tay run lên, thế nhưng thành nhận điện!
“Alo? Thái Dương?” Giọng nói của Trương Gia ở đầu kia điện thoại vang lên.
“Ư...... Ừ!” Cố Văn Vũ lúc này dùng sức đẩy, trường thương nhập động, Thái Dương rên rỉ, nửa ngày không phát nổi tiếng khỏi cổ họng, chờ sau khi chậm rãi thích ứng, mới thở phì phò trả lời: “Ừ...... Tớ đây.”
Trương Gia ở bên kia dừng một lúc, lại hỏi: “Thái Dương?”
Cố Văn Vũ liền di chuyển, thân thể Thái Dương cũng theo va chạm của hắn mà không ngừng chấn động, lời nói ra đứt quãng: “Có...... ư...... có...... Có...... A...... A...... Chuyện gì thế?”
Trương Gia ở đầu kia điện thoại yên lặng, bình tĩnh nói: “Lát nữa sẽ gọi lại, các cậu tiếp tục đi.” Sau đó ngắt điện thoại.
Thái Dương rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đem điện thoại di động ném qua một bên, nâng người mang tính trả thù hung hăng hôn Cố Văn Vũ. Cố Văn Vũ ôm lấy cậu, một ngụm cắn cổ cậu, động tác phía dưới cũng không ngừng, hơn nữa biên độ đâm rút càng lúc càng lớn, khiến Thái Dương nhịn không được kêu thành tiếng.
Cố Văn Vũ đem Thái Dương xoay người lại, để cậu quỳ sấp trên giường, lại thuận tay đem di động của Thái Dương nhặt lên, mở phần mềm ngữ âm ra, ấn lưng Thái Dương, khiến cho cậu nghiêng mặt nằm trên giường, di động vừa vặn đặt tới bên miệng cậu.
Từ phía sau tiến vào càng thêm triệt để so với phía trước, Cố Văn Vũ đỡ eo Thái Dương một chút một chút, từ nông đến sâu, lại chậm đến nhanh, còn thường thường vươn tay chiếu cố người anh em phía trước của Thái Dương một chút.
Theo tần suất không ngừng gia tăng, cả chiếc giường đều trở nên lay động kịch liệt, tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, song phần đế nền lại cực vững vàng, nằm im lìm bên dưới, không có hề phát ra tiếng va chạm quấy nhiễu người.
Thái Dương bị Cố Văn Vũ đâm chọc đến nước mắt cũng sắp giàn dụa, hét lớn: “Ngừng...... Ngừng...... Không được......”
Lời vừa ra khỏi miệng, phần mềm ngữ âm ghi âm thành công, cũng nhanh chóng bắt đầu phân tích số liệu, rất nhanh trên màn hình hiện ra hàng chữ hoa lệ lấp lóe chói mắt:
Thích! Thích! Thích chết được á! Chủ nhân đừng có ngừng đừng có ngừng, thượng em đi! Thượng em! Dùng sức thượng em!
Thái Dương: “......”
Thái Dương: “Cố Văn Vũ...... Cậu......”
Phần mềm ngữ âm lại sục sôi vận chuyển, sau đó phun ra một hàng chữ mới:
Oa nha, Cố Văn Vũ kưng thật lớn quá à! Em yêu kưng chết được á! Kưng mẹ nó quả thực manly hết biết!
Thái Dương: “......”
Thái Dương mặt đỏ đến sắp xuất huyết, gắt gao cắn môi, mặc cho Cố Văn Vũ phát lực như thế nào, cũng hạ quyết tâm không phát ra thêm một âm tiết nào nữa. phần mềm ngữ âm không ghi âm được thêm giống như đứa bé bị ruồng rẫy, cô đơn ảm đạm xuống, ủy ủy khuất khuất chìm vào trong màn hình tự động tắt tối đen vô hạn của di động.
Thái Dương tựa mặt trên giường, lao lực nghiêng đầu liếc ra phía sau nhìn Cố Văn Vũ, quẳng lại một ánh mắt khiêu khích. Nhưng mà, ánh mắt khiêu khích này mới quăng được một nửa, bi kịch đã xảy ra, di động lại vang lên, lần này màn hình biểu hiện là Lý Lập Bang.
Cố Văn Vũ chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm chiến thắng, trước khi Thái Dương kịp phản ứng hắn một tay tiếp điện thoại, cũng ấn chuyển sang loa ngoài. Thái Dương giương nanh múa vuốt muốn tắt điện thoại, hai tay lại bị Cố Văn Vũ trói gô ra sau lưng, đồng thời mạnh mẽ đẩy thêm hai cái.
“Êu Tiểu Thái? Tiểu Thái? Alo?” Âm thanh đĩnh đạc của Lý Lập Bang trong tiếng giường kêu kẽo kẹt truyền đến.
“Ừ...... Có chuyện......” Thái Dương kiệt lực bảo trì ngữ khí vững vàng.
Lý Lập Bang cẩn thận nghe trong trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Bên cậu có tiếng động gì thế a? Đang làm gì à?”
“Ư...... Không...... Không làm gì hết á! A!”
Lý Lập Bang hoàn toàn im lặng, Thái Dương cắn môi thở gấp mang theo một nhịp điệu nặng nề.
“Đ.m Thái Dương, mày đang have sx đó hả!” Lý ngu ngốc rốt cục cũng cân nhắc ra ý tứ, hét lớn.
“Không...... Không a...... Ư...... Không có.” Thái Dương vừa thấy không giấu được, đành phải thối lui tìm cách khác, “Tao...... Tao đang chơi...... chơi...... A...... chơi......”
“Chơi cái gì a! Mày mẹ nó từ lúc éo nào thành nói lắp vậy!”
“Chơi bắn súng!” Thái Dương thở ra một hơi, cuối cùng đem câu thoại nói ra hoàn chỉnh, cậu đã muốn bị Cố Văn Vũ làm đến bắn ra, mệt rã rời tê liệt ngã xuống giường, nhưng người kia hiển nhiên còn chưa đạt được thỏa mãn. Cố Văn Vũ cúi người đem điện thoại ấn tắt, bắt lấy hai vai Thái Dương, ôm cậu bắt đầu làm một vòng bắn phá cuối cùng.
“Chơi bắn súng?” Vẻ mặt Lý Lập Bang ở đầu điện thoại bị ngắt bên kia có chút ngớ ra, nghĩ mãi không sao hiểu nổi, lẩm bẩm: “Làm sao mà chơi bắn súng...... lại làm ra động tĩnh lớn như vậy chứ?”