Trương Gia đã từng cùng Thái Dương nói qua, rằng tầm tháng chín cậu cùng Cố Văn Vũ hãy tìm đến Thiên Độ nói chuyện hợp tác. Nhưng mà lúc này mới vừa đến tháng sáu, Thái Dương liền nhận được điện thoại của Trương Gia, nói bọn họ mang theo tư liệu liên quan đi đến Thiên Độ.
Thái Dương thực buồn bực, tâm nói cái chỗ Thiên Độ này lúc trước chẳng phải vẫn chướng mắt công ty bọn họ sao, như thế nào Trương Gia lại tự tin bảo bọn họ qua đó như vậy. Đối diện với nghi hoặc này, đáp án Trương Gia đưa lại chính là một câu cực kỳ thảnh nhiên: “Mình thăng chức rồi.”
Những lời này làm cho Thái Dương nghe mà không hiểu, ấn tắt di động suy xét hồi lâu cũng không suy xét ra được rõ ràng, vì thế chạy tới hỏi Cố Văn Vũ. Cố Văn Vũ nghe Thái Dương thuật lại xong, rũ mắt nghĩ nghĩ, liền hỏi: “Trương Gia lúc trước có phải là được điều đến bộ phận nghiên phát thị trường hay không?”
Thái Dương lập tức như thể ngộ ra chân lý, lúc này lại gọi điện thoại lại cho Trương Gia: “Cái đệch! Trương Gia! Cậu giờ có phải phát đạt rồi hay không! Làm người phụ trách bộ phận R D rồi hả? Mời khách mời khách đi!”
Trương Gia im lặng chờ Thái Dương rống xong, mới ở bên kia không nhanh không chậm nói: “Chưa tới mức là người phụ trách, chính là có thể quản mấy hạng mục. Phương án chương trình của các cậu mình đã trình lên cấp quản lý, chỗ hắn thì không có vấn đề gì, hiện tại chỉ còn chờ cấp giám đốc quản lý bên trên đưa ra quyết định. Ngày mai buổi sáng mười giờ, chuẩn bị tốt tư liệu qua đây một chút, đến lúc đó có thể thành công hay không là dựa vào các cậu, mình cũng chỉ hỗ trợ đến đấy mà thôi.”
Thái Dương ôm di động nghe đến lệ nóng doanh tròng, dồn sức hôn micro không ngừng, cười đến miệng đều không khép nổi, quyết định đem tất cả những món nợ cũ khi Trương Gia tự tiện dùng các mô hình chương trình của cậu xóa bỏ sạch sẽ.
Những công ty phần mềm nhỏ như của Cố Văn Vũ bọn họ ở đế đô nhiều vô số kể, đều tranh cướp muốn cùng công ty lớn hợp tác, bất cứ một phần mềm nào của bọn họ được công ty di động hoặc internet ưng ý, danh tiếng sẽ lập tức được mở rộng, lại còn có thể đổi lấy thu nhập không tồi. Cho nên đối mặt với đám công ty phần mềm chạy theo như vịt, nhân viên phụ trách công tác tại bộ phận nghiên cứu thị trường béo bở của mỗi công ty lớn đều có thể vơ vét được không ít ưu đãi từ đó. Dự án được hay không, phần mềm có tiền đồ hay không, bọn họ là người đánh giá cửa ải đầu tiên, rất nhiều công ty ngay tại chỗ này đã bị sàng lọc ra ngoài, ngay cả cơ hội vào đến bàn hội nghị bên trong công ty người ta cũng đều không có.
Theo lý thuyết phần mềm ngữ âm công ty Cố Văn Vũ khai phá cũng không đến mức không có công ty nào coi trọng, nhưng bọn hắn nhất mực kiên trì giữ lại quyền tài sản, rất nhiều người phụ trách dự án vừa nghe đã liền không nguyện ý tiếp tục nói chuyện. Bởi vì hợp tác bảo lưu quyền tài sản đều phải qua tay cấp cao của công ty, cơ bản rất khó thành công, cho dù thành công, người phụ trách bên dưới như bọn họ cũng không xơ múi được gì. Nguyên nhân chính là như thế, nên bọn Cố Văn Vũ mới cứ luôn vấp phải trắc trở như vậy. Mà cú điện thoại của Trương Gia đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là khẩu dụ của Chúa trời, nếu đối diện trực tiếp với cao tầng, những nhân tố về phương diện đối nhân xử thế mà bọn họ phải cân nhắc cũng ít hơn rất nhiều, chỉ cần sản phẩm tốt, chẳng e không có cơ hội.
Sáng sớm hôm sau, Thái Dương liền cùng Cố Văn Vũ đi tới Thiên Độ, được đưa vào phòng khách chờ. Xa cách nửa năm, giờ lại bước vào Thiên Độ, Thái Dương vẫn là có một chút bùi ngùi, mà hậu quả trực tiếp của sự bùi ngùi này chính là làm cho cậu liên tưởng đến một người không quá nguyện ý liên tưởng đến. Không nghĩ đến thì thôi, vừa nghĩ đến cậu liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ôm dự cảm bất an nhỏ giọng hỏi Cố Văn Vũ: “Trương Gia nói muốn chúng ta nói chuyện chính là giám đốc quản lý cao tầng, không phải...... không phải là bao gồm cả phó giám đốc đấy chứ?”
Thái Dương vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, kế sau đó phòng cửa phòng chờ bị đẩy ra, hai ba người vây quanh một người đàn ông mặc áo phông quần bò như một trận gió tiến vào. Thái Dương ngẩng đầu nhìn vị giám đốc lãnh đạo cấp cao của đối phương, đôi mắt tròn xoe, nhất thời cảm thấy như bị cái búa vận mệnh hung hăng đập một cái, ở trong lòng liền chửi Trương Gia là thằng cha hãm hại người.
Đúng vậy, cấp cao nào đó không phải ai khác, đúng là phó giám đốc xinh đẹp lại biến thái Hạ Thần Đông tiên sinh. Lúc này hắn ngược lại hẳn với bộ dạng nghiêm chỉnh tây trang giày da lúc trước trong ấn tượng của Thái Dương, áo phông trắng quần bò xanh, tóc cũng không tỉ mỉ chải chuốt, lỉa chỉa dựng trên đầu, cũng không phải khó coi, chính là người này rốt cuộc không còn tác phong thời thượng như trước nữa. Hiện tại đem hắn quăng vào trong đám tiểu kĩ thuật viên trẻ trung, cơ hồ nhìn không ra có cái gì bất đồng, toàn thân xanh tươi mơn mởn—— không, phải nói là cổ thụ xanh tươi.
“Oa, Cố lão bản, thật sự là duyên phận, chúng ta cư nhiên lại thấy mặt! Khí sắc không tồi nha, xem ra phương diện sinh hoạt đều thực thư thái nha.” Tuy rằng đã muốn theo từ hồ ly thời thượng biến thân làm thành cây non mơn mởn, song giọng điệu vừa nghe đã khiến cho người nghĩ muốn xông lên đập vào mặt hắn vẫn không biến đổi bao nhiêu. Khi Hạ Thần Đông nói lời này, đặc biệt tại mấy chữ ” phương diện” tăng thêm ngữ khí, ánh mắt từ trên người Cố Văn Vũ chậm rãi chuyển qua thân Thái Dương, rồi lại từ trên thân Thái Dương chuyển qua trên người Cố Văn Vũ, vẻ mặt ám muội nói không nên lời.
Nguyên văn
青葱
: dùng để ám chỉ cho thời thanh xuân/ thanh niên trẻ tuổi
“Hoàn hảo, Hạ phó giám đốc tu thân dưỡng tính trở lại nguyên trạng, nhìn qua cũng không tồi.” Cố Văn Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, một chút biến hóa biểu cảm cũng không có.
Hạ Thần Đông nói lời khiêu khích không thành công, hiển nhiên có chút thất vọng, mất sạch hứng thú rã rời ngồi vào trong ghế dưa, hất hất cằm, ý bảo người bên cạnh đem tài liệu liên quan bọn Cố Văn Vũ đã chuẩn bị mang lại đây.
Thái Dương bắt đầu từ lúc nhìn thấy Hạ Thần Đông liền cảm thấy mặt co rút, cậu không có công lực thâm hậu như Cố Văn Vũ, thật sự không tỏ ra nổi sắc mặt tốt, thời điểm đưa tư liệu vẫn mím miệng cúi đầu, biểu tình trang nghiêm như tượng phật Ấn Độ.
Hạ Thần Đông ở bên cạnh sờ cằm nhìn thấy, đôi mắt dài nhỏ càng nheo hẹp lại, không nhịn được muốn cười. Kỳ thật hắn vẫn rất thích Thái Dương, giống như thấy một động vật nhỏ, luôn nhịn không được muốn đạp cho hai phát, rồi lại chơi đùa chòng ghẹo một phen, thậm chí cũng có thể hẹn hò. Bất quá xét thấy hiện tại cho dù có hẹn hò thì người nào đó cũng sẽ không nhìn thấy, hứng thú của hắn lại phai nhạt xuống.
Nhưng mà hứng thú dù có nhạt, bộ dáng cùng đến cùng đi ngồi cùng một chỗ tình ý miên man mà lại cùng nhau chống lại kẻ thù của hai người trước mắt kia làm Hạ Thần Đông nhìn không vừa mắt, đúng vậy, phi thường không vừa mắt. Vì thế tiếp nhận tư liệu qua loa lật hai cái, hắn liền đem cặp văn kiện quăng sang một bên, cười meo meo nói: “Nghe nói chương trình các cậu thiết kế là chuyên biệt nhắm vào tình nhân? Ừm...... Tình nhân khi cãi nhau có thể thông qua phân tích ngữ âm chuyển đổi thành lời ngon tiếng ngọt ẩn giấu thực tâm, dùng để hóa giải mâu thuẫn song phương, tránh bị trọng thương vì lời ác ý dưới sự kích động...... Xem thuyết minh hình như là có những ý này. Bất quá hiệu quả phần mềm thế nào, không phải chỉ bằng mấy trang này là có thể nhìn ra được.” Nói xong, Hạ Thần Đông tạm dừng một chút, ánh mắt hồ ly chuyển hướng về phía Thái Dương, lộ ra một nụ cưởi mỉm ý vị sâu xa.
Ý tứ thực rõ ràng, đây là muốn thí nghiệm người thật, hơn nữa còn phải thí nghiệm trên chính khách hàng là Hạ Thần Đông.
Kỳ thật yêu cầu này của Hạ Thần Đông cũng không tính là quá đáng, bạn hàng yêu cầu thao tác phần mềm ngay trước mặt vốn là chuyện thường tình. Nhưng mà điều khiến người ta nhức nhối chính là, tính năng phần mềm này của bọn họ này có phần đặc thù, cái gọi là thao tác, liền có nghĩa là hai người phải sắm vai tình nhân khắc khẩu...... là để Thái Dương tán tỉnh ve vãn với con hồ ly biến thái này...... chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy được thập phần nghẹn khuất.
Quả nhiên, biểu cảm của Thái Dương lập tức liền nứt toác, thân thể cứng ngắc, nói không nên lời, hội chứng dị ứng gã giám đốc biến thái này lại liền tái phát. Cố Văn Vũ thản nhiên quét mắt liếc Hạ Thần Đông một cái, đưa tay ra, ngăn Thái Dương lại, nói: “Nếu như vậy, để cho tôi đến làm mẫu với ngài.”
Hạ Thần Đông tựa hồ đã sớm chờ tình cảnh này, hưng phấn đến ánh mắt đều sáng, vô cùng khoái trá vươn ngón trỏ thon dài quơ quơ trước mặt, liên tục lắc đầu nói: “Không nên không nên, sao lại có thể để ông chủ đích thân làm mẫu? Chế độ quản lý của quý công ty thực không chuẩn mực, tôi chưa từng nghe nói qua ông chủ nào trong lúc đàm phán thương vụ lại phải tự thân làm chân chạy việc như vậy...... Các cậu chẳng lẽ là công ty ma sao? Từ ông chủ đến tạp vụ đều là một người quản? Ông chủ Cố, cậu phải cân nhắc cho kỹ nha, chuyện này có thể quan hệ đến đánh giá của chúng tôi đối với thực lực của tổng thể quý công ty đó...... Có thể chấp nhận hợp tác hay không cũng không chỉ nhìn chất lượng của chương trình phần mềm đâu......”
Biết Hạ Thần Đông là cố ý bới móc, Cố Văn Vũ không muốn lại nghe hắn nói nhảm, trực tiếp lựa chọn không đếm xỉa đến, mặt không chút thay đổi đứng dậy muốn đi. Thái Dương lúc này đã tỉnh lại, vội vàng tiến lên đem hắn giữ chặt, nghiến răng, tâm nói được a không phải chỉ là chửi mắng người hay sao, nếu kia con hồ ly già biến thái kia muốn được mắng chửi như vậy, cậu liền tận tình rủa xả, kệ cha cái phần mềm ngữ âm kia sẽ phân tích ra những cái chó má gì!
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, Thái Dương cũng không quản Cố Văn Vũ, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống đối diện Hạ Thần Đông, lấy di động, mở chương trình, dồn khí đan điền chuẩn bị chửi bới.
“Từ từ, Thái Dương tiên sinh.” Mấy tùy tùng bắt đầu từ lúc tiến vào phòng vẫn sắm vai tường hoa rốt cục mở miệng, một người trong đó nói với đối Thái Dương: “Nếu muốn để chúng tôi thử vận hành chương trình, như vậy hẳn là nên cung ứng cho di động của chúng tôi chứ? Như vậy mới có thể thể hiện được tính năng thích ứng của phần mềm rõ ràng hơn.”
Thái Dương cũng cảm thấy có lý, gật gật đầu, đem di động của mình nhét lại, nói: “Không thành vấn đề, cung cấp cho di động của các anh cũng được.”
Trợ lý vừa mới chuẩn bị lấy di động mình đưa cho Thái Dương lắp đặp phần mềm, lại bị phó giám đốc dùng ánh mắt ra hiệu một cái, vì thế lập tức lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống không nói một tiếng tiếp tục sắm vai tường hoa. Hạ Thần Đông nhìn Thái Dương ám muội cười cười, lấy di động của mình đưa qua, nói: “Đây, dùng di động của tôi đi. Nếu chúng ta phải tạm thời sắm vai tình nhân, như vậy để cho ‘ tình nhân ’ đích thân đem phần mềm cài lên di động của đối phương, khiến người ta có cảm giác tựa như quan tâm ấm áp tự tay đan khăn quàng có phải hay không?”
Khóe miệng Thái Dương co rút, tiếp nhận di động của giám đốc hồ ly, cúi đầu bắt đầu cài đặt phần mềm lên trên.
Nhưng mà, đúng lúc này, thời điểm Thái Dương nhìn đến hình nền trên di động của Hạ Thần Đông, liền sững sờ. Cậu cảm thấy hình nền này có điểm nhìn quen mắt. Hơi chút tìm kiếm trong thời gian vài giây, Thái Dương dựa vào trí nhớ cùng nhãn lực kinh người từ kho số liệu đại não tìm ra tư liệu liên quan, làm ra một phen chỉnh hợp logic......
Nhìn bóng áo sơ mi trắng kia trên di động, Thái Dương đột nhiên minh bạch chân tướng nhướn mi, chậm rãi cong khóe miệng.
Hạ phó giám đốc vốn đang cực kỳ thưởng thức thần sắc ẩn nhẫn bi phẫn của cậu nhóc, lại bị sự vui mừng này của Thái Dương làm cho nghi hoặc, đôi mắt dài nhỏ chậm rãi nheo lên, nhất thời có một dự cảm không tốt.
Đem phần mềm cài đặt xong lên di động, thời điểm Thái Dương lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Đông, trên mặt thế nhưng lại mang theo nụ cười mỉm sáng lạn hiếm có. Cậu lại lấy di động mình ra bắt đầu lật danh bạ, một bên lật một bên ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Hạ phó giám đốc, để có thể triển lãm sản phẩm của công ty chúng tôi cho ngài một cách tốt hơn, tôi muốn mời một vị bằng hữu giúp đỡ, không biết ngài có ý kiến gì không.”
“Hửm? Bằng hữu?”
“Vâng, nói ra thì vị bằng hữu này ngài hẳn là so với tôi càng quen thuộc hơn, chính là Quách Minh Viễn sư huynh.” Thái Dương thực vui vẻ phát hiện tại thời điểm nhắc tới ba chữ Quách Minh Viễn, vẻ mặt vẫn luôn bảo trì phong khinh vân đạm của Hạ phó giám đốc kia có một tia dao động rõ ràng, vì thế tiếp tục nói: “Là thế này, điểm đặc sắc lớn nhất của phần mềm này của chúng tôi chính là nó là chương trình thăng cấp. Lúc mới bắt đầu sử dụng, phần mềm khi phân tích ngữ nghĩa chỉ biết lấy mẫu từ những đáp án mà chúng tôi đã biên tập tuyển lựa, nói cách khác, nó cũng không có trí năng hóa. Theo như chúng tôi đã giới thiệu trong bản diễn giải, trước khi phần mềm thăng cấp, nó sẽ chỉ tại lúc tình nhân cãi nhau đưa ra một chút lời đường mật khiến người nghe thoải mái. Mà theo thời gian sử dụng phần mềm tăng cao, phần mềm thu thập ngữ âm của người sử dụng, cũng tự động thành lập kho số liệu, từ đó phân tích ý nghĩa bên trong, phân tích ra những ý nghĩa thật tâm trong lời nói của người sử dụng. Nói cách khác, chỉ có phần mềm sau khi thăng cấp, mới là phần mềm phân tích ngữ nghĩa chân chính mà công ty chúng tôi muốn đưa ra thị trường.”
“Ừm, tôi đại khái hiểu đã hiểu ý cậu, chính là điều này thì có quan hệ gì đến việc cậu muốn nhờ người ngoài hỗ trợ?” Hạ Thần Đông hỏi.
Thái Dương rốt cục ở trong danh bạ tìm được phương thức liên hệ với Quách Minh Viễn ở nước ngoài, nhìn Hạ Thần Đông đang hết sức chăm chú đăm đăm nhìn mình, không khỏi thầm sảng khoái, tâm nói thật sự là trời cao có mắt, cũng có một ngày con hồ ly thành tinh này bị người dắt mũi đi.
“Để thí nghiệm chức năng phần mềm sau khi thăng cấp, tất cả nhân viên trong công ty chúng tôi đểu sử dụng phần mềm này, nói cách khác nếu muốn triển lãm hiệu quả thì nhất định phải là nhân viên của chúng tôi đến làm mẫu, như vậy chỉ e sẽ mất đi tính khách quan. Nhưng mà Quách sư huynh không phải nhân viên của chúng tôi, thời điểm lúc trước cùng ở trọ tôi cũng đã nhờ anh ấy hỗ trợ thử nghiệm qua, cho nên......” Thái Dương ý vị thâm trường nhếch miệng cười, “Nếu để anh ấy đến làm mẫu, chắc chắn hiệu quả sẽ phi thường tốt.”
“Cậu ta á?” Hạ Thần Đông sờ sờ cằm, “Để cho cậu ta cùng tôi giả làm tình nhân cãi nhau hở? Có thực tế không......”
“Không không không, nếu là để Hạ phó giám đốc thị phạm, chúng tôi đương nhiên không thể chỉ dừng lại ở giai đoạn thứ nhất của chương trình.” Thái Dương khoát tay, cảm thấy thần thái nói chuyện lúc này của bản thân khẳng định đặc biệt giống mụ phù thủy già dụ dỗ trẻ con trong truyện cổ tích, “Tôi đề nghị chúng ta trực tiếp tiến vào giai đoạn thứ hai, cũng chính là cái gọi là phân đoạn ‘ Thuật đọc tâm ’, hỏi Quách sư huynh mấy vấn đề, nhìn xem kết quả phần mềm phân tích là ra sao. Ngài cảm thấy có được không?”
“Hử? Hỏi chuyện cậu ta? Tôi dường như không có vấn đề nào cảm thấy hứng thú muốn hỏi cả.” Hạ Thần Đông khẩu thị tâm phi nói, vẫn bất động thanh sắc như trước, giọng nói mệt mỏi.
“Không có ư?” Thái Dương cố ý bày ra bộ dáng khó xử, “Mới nãy nhìn đến hình nền trên di động này, cảm thấy được thực nhìn quen mắt. Ngẫm nghĩ kỹ càng, hình như nhớ ra rằng Quách sư huynh trước khi xuất ngoại có cầm một tấm ảnh, lại có điểm tương tự với tấm hình ấy của ngài...... Tôi còn nghĩ rằng ngài đối với nó có chút hứng thú......”
“Tấm ảnh? Cậu nói tấm ảnh nào?” Thần sắc Hạ Thần Đông biến đổi.
“Sư huynh trước khi đi có lấy ra một tấm ảnh cũ, cũng không biết có ý nghĩa quan trọng gì, thời điểm xuất ngoại thế nhưng còn đặc biệt mang theo.” Thái Dương vô tội chớp mắt.
“Cậu nói cậu ta mang theo sao......” Hạ Thần Đông rơi vào trầm mặc, lúc có lúc không nghịch di động mình, trong lúc vô ý đụng tới một chỗ, màn hình di động sáng một chút, lại hiện ra bóng áo sơ mi trắng bên trên. Mấy trợ lý ngồi xung quanh đều đã làm thủ hạ hồ ly rất nhiều năm, ai nấy đều biết quan sát, thấy tình hình như vậy đều lần lượt tìm cớ tránh ra ngoài.
Đợi đến thời điểm trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Hạ Thần Đông mới chậm rãi từ từ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười mỉm hoàn mỹ: “Vậy...... Làm phiền hai vị triển lãm một chút cho tôi xem điểm thần kỳ của phần mềm này.”
Thái Dương yên lặng ở trong lòng quỳ dập đầu với sư huynh, tâm nói sư huynh a cũng không phải là em muốn bán đứng anh, thật sự là đối phó gã hồ ly biến thái này anh mà không ra tay là không xong được, anh nhất định phải khoan dung cho tội nghiệt của em, A-men. Sau đó cậu quay đầu lại cùng Cố Văn Vũ nhìn nhau một chút, gọi điện cho Quách Minh Viễn, ấn chuyển sang loa ngoài.
Hiện tại bên kia đại dương chính là đêm khuya, Quách Minh Viễn lại chưa ngủ, giọng nói tiếp điện thoại vẫn ôn hòa như cũ, Thái Dương liếc mắt chú ý tới, Hạ Thần Đông ngồi ở đối diện bất an mà ngọ nguậy.
“Alo, Thái Dương à? Đã lâu không liên hệ, làm sao vậy, chuyện gì cần tìm anh a?”
“Sư huynh a, cũng không có gì, chỉ muốn hỏi thăm xem anh thế nào.” Thái Dương vừa nói, vừa đem phần mềm trên di động của Hạ Thần Đông khởi động, hơn nữa còn kết nối đến kho số liệu phần mềm bên trong công ty, như vậy là có thể thông qua hệ thống lấy thông tin ngữ âm của Quách Minh Viễn.
“Anh rất tốt a, mỗi ngày đi học, làm thí nghiệm, suốt ngày ở chung với đám người trẻ tuổi đáng yêu, cảm thấy bản thân cũng trẻ ra không ít, ha ha a......”
Thời điểm Quách Minh Viễn nói suốt ngày ở chung với đám người trẻ tuổi, ánh mắt Hạ Thần Đông đột nhiên trở nên thực âm trầm, lông mày cũng hơi hơi nhíu, Thái Dương làm như không phát hiện, sau khi khởi động chương trình, đem hai di động song song đặt cạnh nhau, còn nói: “Sư huynh anh ở bên kia phải chú ý thân thể a, đừng có ăn mỳ nữa, cố gắng tự làm mấy thứ có chút di dưỡng mà ăn ạ.”
“Không có không có, anh đâu có ăn mỳ đâu, thứ đó chất bảo quản nhiều lắm.” Ngữ khí Quách Minh Viễn thành khẩn đảm bảo.
Phần mềm ngữ âm ghi được lời của Quách Minh Viễn, sau một phen phân tích lập tức biểu hiện một hàng chữ:
Không ăn mỳ thì chết đói mất! Mấy thứ anh tự làm có thể ăn được sao? Có thể ăn được sao!
Hạ Thần Đông nhìn kết quả phân tích, nhịn không được phì cười ra tiếng.
“Tiếng gì thế?” Quách Minh Viễn hỏi.
“A không có gì không có gì, mới nhận nuôi một con cún lang thang, bị cảm nên hắt hơi mãi đấy ạ.” Thái Dương vội giải thích.
“À...... Đến viên thú ý kiểm tra chưa? Đừng có mang bệnh gì về đấy.” Quách Minh Viễn lo lắng nói. Sắc mặt Hạ Thần Đông ở bên cạnh dựng tai nghe trở nên thực thối.
Thái Dương liên tiếp vâng vài tiếng, cam đoan với Quách Minh Viễn đó là một con cún phi thường sạch sẽ, lại hỏi: “A đúng rồi, sư huynh, anh còn nhớ tấm hình cũ trước khi anh đi chúng ta dọn dẹp phòng tìm thấy hay không? Có phải là anh mang theo rồi không?”
“A? Em nói tấm ảnh nào cơ?”
“Chính là tấm......” Thái Dương tưởng Quách Minh Viễn không nhớ rõ, vốn định nhắc nhở, song sau khi quét mắt qua phần phân tích của phần mềm liền không tiếp tục nói nữa.
Bởi vì kết quả phân tích biểu hiện: Em nhắc đến tấm hình đó làm gì thế?
Thực hiển nhiên, Quách Minh Viễn là biết Thái Dương nói đến tấm hình nào, nhưng anh vì cái gì lại giả vờ không biết? Ừm...... Phương diện này khẳng định có vấn đề.
“Chính là tấm hình mười năm trước anh tham gia trại hè a, là cái tấm chỉ chụp được bóng lưng đó ạ. Nói vừa khéo, em hôm nay cũng thấy được một tấm tương tự, có lẽ có thể thử liên hệ được với người lúc trước tặng ảnh cho, cần em giúp không ạ??”
“Không! Không cần!” Quách Minh Viễn đột nhiên có vẻ thực khẩn trương, ấp úng hỏi: “Em...... Em thấy ở đâu vậy?”
“A...... Một bằng hữu ở trên mạng cùng chia xẻ bài vở.” Thái Dương thuận miệng nói láo, sau đó liếc nhìn phần mềm phân thích, nhìn đến nội dung phía trên liền sững sờ, lại thật cẩn thận nhìn về phía Hạ Thần Đông, ai u, sắc mặt kia không phải là kém bình thường.
Hạ Thần Đông trân trân nhìn kết quả phân tích thật lâu, nụ cười vẫn luôn treo bên miệng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Quách Minh Viễn vẫn còn ở bên kia nói gì đó, không ngờ Hạ Thần Đông lại thình lình bất chợt mở miệng, dùng ngữ khí bình tĩnh dị thường nói: “Đúng vậy, bị người ta nhớ thương nhiều năm như vậy, nhất định cảm thấy vừa biến thái vừa ghê tởm phải không? Kỳ thật cậu đã sớm biết không phải sao? Chính là vẫn giả ngu mà thôi. Hiện tại tôi không muốn nhiều lời làm gì, chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề, tấm ảnh kia, cậu đã vứt chưa?”
Phòng họp đột nhiên trở nên im lặng dị thường, Quách Minh Viễn bên kia cũng không biết là đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Thần Đông bất ngờ đến không có phản ứng lại, hay là có nguyên nhân nào khác, tóm lại, thật lâu cũng không có người nói chuyện. Mà Hạ Thần Đông cũng thập phần kiên nhẫn, cứ chờ như vậy, không hề nhúc nhích.
“Vứt rồi.” Rốt cục, Quách Minh Viễn trả lời, sau đó liền cúp điện thoại.
Cuộc nói chuyện đã kết thúc, với một loại phương thức trầm mặc gần như lạnh như băng. Nhưng mà, chiếc di động khác đặt song song kia lại nhanh chóng vận hành.
Thái Dương nhìn nhìn kết quả phân tích kia, lại nhìn nhìn Hạ Thần Đông, đọc không hiểu cảm xúc lúc này trong mắt hắn.
Mà đúng lúc này, Cố Văn Vũ vẫn không có tham dự quá trình nói chuyện lại mở lời, ngữ khí nhàn nhạt hỏi Hạ Thần Đông: “Không muốn biết anh ấy vì cái gì lại nói dối ư?”
Hạ Thần Đông không nói chuyện, thu hồi lại di động của mình, đầu ngón tay lướt qua hai chữ vẫn đang phát sáng nhạt trên màn hình, có chút xuất thần.
“Có một số việc đáng để dốc sức thực hiện, đừng có nghĩ đến việc phá tan tành vô ích, muốn cho người ta nhìn thấy những thứ chứa bên trong, chỉ có thể thật cẩn thận mà nâng đến trước mắt người ta. Người ta có nhìn hay không là một chuyện, anh có làm hay không lại là một một chuyện khác, tóm lại đừng để cho tiếc nuối cả đời.”
Tay Hạ Thần Đông đùa nghịch di động cứng đờ lại, tựa hồ hiểu ra lời này của Cố Văn Vũ. Một lát sau, hắn đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu hơi chút cảm thán nói: “Ai, thật sự là phần mềm thần kỳ! Tiền đồ vô lượng a.”
“Nói cách khác, Thiên Độ nguyện ý cùng chúng tôi hợp tác chứ?” Thái Dương dựng tai nghe nửa ngày, cuối cùng bắt được một chút tin tức hữu dụng, hai mắt tức khắc phóng ra quang mang hưng phấn.
Hạ Thần Đông cười lắc lắc đầu, nhét di động vào trong túi quần bò, đứng lên duỗi thắt lưng, uể oải nói: “Cậu bé, dã tâm của cậu không thể lớn hơn một chút sao? Hử?”
Thái Dương đầu đầy dấu hỏi nhìn hắn.
“Phần hợp đồng hợp tác này tôi sẽ không ký.” Hạ Thần Đông hất cằm, lại khôi phục thần thái đẳng cấp cao cao tại thượng không ai bì nổi kia, nhướn mi liếc Thái Dương mắt một cái, “Thứ tôi tán thành, tuyệt đối không chỉ dừng lại tại mức độ này. Hãy tự mình làm, đừng có nghĩ đến việc hợp tác cùng người khác, tầm nhìn, phải phóng ra xa một chút.”
Nói xong, Hạ Thần Đông lại xé một tờ trong sổ ghi chút, tiêu sái viết một số điện thoại di động lên trên nhét vào túi áo Thái Dương, “Sau này có được thiết kế ngoại hình di động cùng bao bì tuyên truyền có thể gọi đến số điện thoại này, những ý tưởng của bọn họ cũng không tồi đâu. Nhắc tên tôi, sẽ giúp các cậu giao thiệp được.”
Lúc này Thái Dương đã muốn mơ hồ hiểu được Hạ Thần Đông là có ý tứ gì, không khỏi cảm thấy thập phần ngoài ý muốn: “Ý ngài là...... Là muốn chúng tôi tự mình sản xuất di động ư?”
Hạ Thần Đông khinh miệt hừ một tiếng: “Chứ còn gì nữa?”
“Chính là......” Thái Dương nhíu mày.
“Bên cạnh cậu không phải còn có một nguồn tài nguyên rất tốt sao? Cái thằng ngốc hai tháng trước từ chức đó tên gọi là gì ấy nhỉ?” Hạ Thần Đông ôm tay, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ trên trán, “A đúng rồi, Lý Lập Bang, vóc dáng cậu ta cũng không tồi, chân rất dài, đường cong mông cũng phi thường gợi cảm...... Ai, đám thanh niên các cậu, đồ tốt đến tay mà cũng không biết dùng như thế nào, lại còn để tôi dạy cho nữa hay sao?”
“Hợp tác cùng xưởng di động của Lập Bang ư? Nhưng bọn họ chỉ là xưởng di động nhỏ......”
“Ai mà chẳng bắt đầu từ làm ăn nhỏ chứ?”
“Chính là rất khó......”
“Tôi có nói là đơn giản sao? Bất quá...... càng khó khăn thì càng có lạc thú, không phải sao?” Hạ Thần Đông nói tới đây cũng không biết nghĩ tới điều gì, nheo mắt vươn đầu lưỡi, tràn ngập hưởng thụ liếm liếm môi.
Lúc này Cố Văn Vũ cũng đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Thần Đông, nhìn hắn chăm chú, cũng không đề cập đến chuyện phần mềm, chính là hỏi: “Anh đã nghĩ thông suốt rồi chứ?”
“A? Cậu cảm thấy tôi có được mấy phần thắng chứ?”
“Đó là chuyện tôi hỏi anh.”
“Cậu nói xem.”
“Nếu ngày đó tôi không có đúng lúc đuổi tới, anh có phải là......” Cố Văn Vũ không có tiếp tục nói, bất quá Hạ Thần Đông cũng rất nhanh hiểu được ý tứ của hắn, bởi vì ánh mắt hắn đã muốn chuyển hướng về phía Thái Dương.
Hạ Thần Đông cười cười, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
Cố Văn Vũ cùng hắn đối mắt nhìn nhau, thản nhiên nói: “Ngày đó ngoại trừ tôi, anh ấy là người nhanh nhất đuổi tới khách sạn.”
Hạ Thần Đông từ chối cho ý kiến.
Cố Văn Vũ cuối cùng cong khóe miệng: “Vậy chúc anh may mắn, cảm ơn lời góp ý hôm nay, chúng tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của anh.”
Hạ Thần Đông lấy di động mình ra lắc lư: “Không cần cảm tạ, coi như là đáp lễ cho phần mềm này.” Nói xong, hắn đẩy cửa phòng họp, cũng không quay đầu lại, tao nhã mà cao ngạo ly khai.
Một tuần sau, công ty Thiên Độ liền truyền ra tin tức phó giám đốc mới vừa nhậm chức chưa đến một năm đã xin từ chức.
Mọi người nhộn nhịp thảo luận suy đoán, đến tột cùng là vì cái gì lại khiến cho vị phó giám đốc thủ đoạn cao siêu kia vứt bỏ đi lợi tức cổ phần còn có lương bổng kếch xù của Thiên Độ khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ kia, ngược lại học tập đám sinh viên trẻ tuổi mới tốt nghiệp, chơi trò xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Các phiên bản phỏng đoán tức khắc lưu truyền trong vòng tròn IT, lại chung quy không có kết luận. Vị quản lý cấp cao này trước giờ luôn được đánh giá không tồi, khi tại vị náo nhiệt vô hạn khéo léo khôn ngoan, lúc rời đi cũng kịch tính hấp dẫn oanh động như vậy, không thể không nói là nhân vật truyền kỳ.
Lời đồn kể rằng, thời điểm hắn trình đơn xin từ chức, ông chủ lớn từng muốn hắn đưa ra một lời giải thích hợp lý, hắn lúc ấy chỉ nói một câu: “Dốc sức nhiều năm như vậy, kỳ thật chính là muốn làm một tán ô dù. Nhưng hiện tại người dưới tán dù đã mất, còn làm tán dù để làm gì nữa?”
Nhưng mà đồn đãi chung quy chính là đồn đãi, nghĩ đến vị phó giám đốc phong lưu đa tình sinh hoạt cá nhân cởi mở kia, phỏng chừng lời thoại si tình kia, cũng chỉ là do mọi người thêm mắm thêm muối loan truyền mà thôi.
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の Nghé con rời đi, đến một nông trường khác. Động vật hình thể lớn nhất trong nông trường Cao Kỳ đã rời đi, tất cả mọi người mang theo tiếc nuối cùng lo lắng, sợ sẽ có sinh vật nguy hiểm tới xâm phạm. Quả nhiên, vào một đêm trăng sáng gió lạnh, một bóng đen chậm rãi đến gần cửa lớn nông trường. Chính là con hồ ly đã từng muốn bắt gà con! Chính là, ngoài dự kiến của mọi người, hồ ly lần này cũng không có đi vào nông trường. Nó yên lặng, cúi đầu đi tới một phiến cỏ phụ cận nông trường, chân sau khom lại ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn ánh trăng vừa to vừa tròn trên không trung. Có rất ít người biết, phiến cỏ kia, là nơi nghé con đã từng thích đến gặm cỏ nhất.
—————————————-Hình như càng về sau độ dài các chương càng dài thêm thì phải Ây dà, cuối cùng cũng đã đến đoạn gian tình của Hồ ly và sư huynh.Bạn nào tò mò có thể kiếm “Thập niên loan lộ” để biết thêm thông tin chi tiết về cp này nhá.