Bữa tiệc của Tần gia, Lăng Diệc Cảnh không có lý do gì để không tham gia. Anh cài chiếc cúc cuối cùng trên trang phục, ánh mắt khẽ nheo lại, sau đó rời khỏi văn phòng. Anh vừa ra ngoài, liền thấy Diệp Thư Thần cũng từ văn phòng bước ra.
Hai người đều dừng bước, liếc nhìn đối phương rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi về phía thang máy. Bởi vì mối quan hệ của bọn họ nên đám nhân viên tan sở không dám lại gần. Mọi người trong công ty đều biết, bọn họ là anh em nước lửa không tương thích. Hiện tại, Diệp Tiến Minh là Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị, còn Diệp Thư Thần là Phó tổng giám đốc. Kẻ sáng suốt đều biết, tập đoàn Nam Hưng đã bị Diệp Tiến Minh nắm giữ trong tay. Và Diệp Tiến Minh muốn bồi dưỡng Diệp Thư Thần trở thành người kế nhiệm ông ta, đối xử với đứa con của vợ chính thức là Lăng Diệc Cảnh hoàn toàn như người xa lạ. Nhưng bọn họ không dám đắc tội với Lăng Diệc Cảnh, nên biết rằng Lăng Diệc Cảnh là người kiếm được thị trường vốn ở nước ngoài, lợi nhuận chiếm đến % tổng ngạch cả năm của tập đoàn Nam Hưng. Nên ban giám đốc cùng đám người kia không ai dám coi thường hay ý kiến gì Lăng Diệc Cảnh.
Bọn họ chân trước chân sau bước vào thang máy, Diệp Thư Thần đánh giá người anh cùng cha khác mẹ này, khóe miệng không khỏi giật giật: “ Tiệc rượu của Tần gia, ba và tôi cùng đi giải quyết”.
Đều là con trai của Diệp Tiến Minh nhưng Diệp Tiến Minh chỉ đi cùng Diệp Thư Thần, quả quyết tát vào mặt Lăng Diệc Cảnh một cái, phơi bày ý đồ với mọi người, công nhận mình chỉ có một đứa con trai. Trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ, đã có người bàn tán con người của Diệp Tiến Minh rất tàn nhẫn, ngay cả vợ con mình cũng không công nhận, có mấy người đàn ông làm được như ông ta? Nhưng về phương diện khác, Diệp Tiến Minh tuyệt đối là người đàn ông biết ứng phó. Năm xưa vì tập đoàn Nam Hưng mà cung cúc tận tụy, tận dụng hết mọi thủ đoạn để lấy lòng Lăng lão gia, nếu không sao có thể có được sự huy hoàng như hôm nay?
Lăng Diệc Cảnh khẽ ngước mắt, không thèm liếc nhìn Diệp Thư Thần: “ Trẻ con chưa cai sữa mới cần đi cùng với người lớn”.
Sắc mặt Diệp Thư Thần lập tức thay đổi, sau đó cười châm biếm: “ Tôi nghĩ chỉ có ai đó chưa từng biết thế nào là tình phụ tử mới không chiếm được cây nho và nói nho còn xanh”.
Gương mặt Lăng Diệc Cảnh vẫn lạnh lùng, đáp: “ Cậu nói đúng, vì không có kinh nghiệm nên tôi không quan tâm đến trò vui đấy”.
Nói cách khác, Diệp Thư Thần muốn mượn cớ này để đả kích anh nên đã lựa chọn điều gì đó anh vốn để tâm. Tình cảm cha con, anh chưa từng mong đợi, một khi đã như vậy, việc gì phải ao ước được như người ta.
“ Quả nhiên là tảng đá trong nhà vệ sinh”.
Lăng Diệc Cảnh cũng cười: “ Dựa theo nguyên lý di truyền, cậu cũng có thể cùng loại đấy”.
Cửa thang máy mở ra, Lăng Diệc Cảnh bước ra ngoài trước.
Diệp Tiến Minh vội vã đưa Diệp Thư Thần tham gia bữa tiệc của Tần gia, không lẽ đúng là có chủ ý? Nhiều năm như vậy, Lăng Diệc Cảnh chưa bao giờ đứng lên tranh quyền của tổng bộ Nam Hưng. Cho dù như thế, Diệp Tiến Minh vẫn biết quyết tâm hết sức mình của anh đối với Nam Hưng, biến Lăng Diệc Cảnh trở thành cái gai trong mắt. Hiện tại, ông ta cần phải sắp xếp lực lượng hùng hậu cho Diệp Thư Thần, nếu Diệp Thư Thần có thể làm hài lòng Tần Ngọc Khả thì chắc chắn sẽ có được hậu thuẫn kiên cố.
Lăng Diệc Cảnh bước lên xe, bảo tài xế lái đi.
Sắc trời còn chưa tối, đèn đường đã bật. Đây là lần đầu tiên anh tận mắt thấy đèn đường sáng trong phút chốc. Một loạt đèn trong nháy mắt bỗng nhiên phát sáng, phân chia hoàng hôn và ban đêm thành ranh giới rõ ràng. Đèn đường bật lên khiến cây cối hai bên đường trở nên sáng tỏ, thỉnh thoảng có bóng cây xuyên tận vào trong xe.
Hội trường bữa tiệc.
Diệp Thư Thần không nói dối. Quả nhiên, Diệp Tiến Minh đang cùng Diệp Thư Thần đi vào hội trường bữa tiệc. Mặc dù đã qua tuổi năm mươi, Diệp Tiến Minh vẫn rất tráng kiện, gương mặt khôn khéo đặc thù kiểu thương nhân. Dẫn theo Diệp Thư Thần đến chào hỏi những người có thế có lực, còn người ngoài, trực tiếp bỏ qua.
Ở đây không ít người biết rõ trò khôi hài của Lăng gia. Thậm chí, có người còn đem chuyện này ra giáo huấn trực tiếp với con gái mình, nhất định không được gả cho loại đàn ông có năng lực nhưng không có gia thế. Hoàn cảnh hiện tại của Lăng Tích Đồng chính là vết xe đổ của mọi người. Ba năm trước, sau khi đứa con thứ là Diệp Thư Tuấn mất, hôn nhân của Diệp Tiến Minh và Lăng Tích Đồng chỉ còn trên danh nghĩa. Nhưng Diệp Tiến Minh không dám ly hôn. Vì thế, vài tháng lại đến biệt thự của Lăng gia một lần, khiến Lăng Tích Đồng không thể đề xuất ly hôn. Diệp Tiến Minh biết, chính Lăng Tích Đồng cũng không muốn ly hôn. Người đàn ông khôn ngoan này còn đề phòng có người nghi ngờ mối quan hệ chia rẽ của ông ta và Lăng Tích Đồng trong hai năm qua nên thỉnh thoảng vẫn đến biệt thự của Lăng gia. Một người đàn ông có thể đê tiện thành như vậy cũng thuộc loại hiếm thấy.
Lăng Diệc Cảnh có thể cảm nhận được ánh mặt mọi người nhìn mình chứa đủ loại cảm xúc, thương hại, cảm thán…Anh không cần bất cứ kẻ nào thương hại, cho dù là ý tốt thì đó vẫn là chủ nghĩa thương hại mà thôi.
Lúc còn rất bé, anh đã ăn mặc giống một quý ông nhỏ, đi theo Lăng Sùng Huy đến tham gia các bữa tiệc như vậy. Lăng Sùng Huy phấn khích chỉ vào một người đàn ông trong bữa tiệc và nói với anh: “ Diệc Cảnh, anh ta chính là mẫu hình của cháu sau này, cháu phải trở thành một người như anh ta”.
Lăng Sùng Huy chắc chắn không biết, điều anh chú ý nhất trong bữa tiệc không phải là những quý ông thành đạt mà là những bậc trưởng lão dẫn theo những đứa con đã trưởng thành, đang cùng nhau chào hỏi mọi người. Anh nghĩ, hy vọng sẽ có một ngày, Diệp Tiến Minh cũng sẽ dẫn mình đi như thế, cùng chào hỏi, cùng cười nói với mọi người, mơ ước này vẫn luôn được anh đặt trong lòng, cho đến khi anh tự tay xé tan nó ra.
Anh hy vọng ba mình là một người có năng lực, thông minh và dũng cảm. Diệp Tiến Minh thành danh trên thương trường, hoàn toàn khớp với ước mơ trong lòng anh. Nhưng thế thì sao chứ? Người ấy có năng lực, dũng cảm và thông minh nhưng lại không thể biến thành ba của Lăng Diệc Cảnh.
Năm xưa, khi Diệp Thư Tuấn vẫn còn sống, anh chưa từng gọi Diệp Tiến Minh một tiếng ba. Còn cái danh xưng “ ba” kia, tới tận bây giờ, bọn họ thực sự chỉ như những kẻ xa lạ.
Lăng Diệc Cảnh nhìn Diệp Tiến Minh dẫn Diệp Thư Thần đến bên Tần Hoài Trung. Diệp Thư Thần chủ động chào hỏi Tần Ngọc Khả đang đứng bên cạnh, Tần Ngọc Khả nể mặt nói chuyện với hắn ta. Diệp Tiến Minh thấy con mình không biết đang nói gì đó với con gái của Tần Hoài Trung, còn chọc cho ông ta bật cười ha hả.
Lăng Diệc Cảnh cúi đầu, lắc ly rượu vang trong tay, chất lỏng màu đỏ tựa như mạch máu bao bọc rất đẹp.
Anh uống một hớp, Diệp Tiến Minh vì Diệp Thư Thần mà lo liệu khắp nơi, ngay cả Lăng Tích Đồng cũng một mình tính toán vì Diệp Tiến Minh, vậy còn ai sẽ lo lắng cho anh đây?
Lăng Diệc Cảnh, mày chờ mong điều gì chứ? Cho dù mày chỉ có một mình, mày vẫn có thể chiến đấu đến cùng. Mày không cần hâm mộ người khác, không cần.
Anh nắm chặt chiếc ly chân dài, lại đặt nó xuống, đó chỉ là một chiếc ly thủy tinh rỗng đã bị người ta uống cạn sạch, hết sức bình thường, nó đã không được chứng kiến sự khác lạ khi nãy của anh.
Tiệc rượu đã qua một nửa, Diệp Tiến Minh vẫn đang cùng Tần Hoài Trung nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng bọn họ lại bật cười ha hả, dường như vô cùng ăn ý. Đúng lúc này, Diệp Thư Thần mời Tần Khả Ngọc khiêu vũ.
Lăng Diệc Cảnh chỉ liếc mắt nhìn bọn họ trên sân khấu rồi xoay người đi về phía hoa viên bên ngoài đại sảnh. So với sự ồn ào của bữa tiệc, nơi này thật sự rất yên tĩnh. Đương nhiên cũng có thể bắt gặp vài đôi trai gái chuồn khỏi bữa tiệc nhưng anh đều coi như không nhìn thấy.
Không biết hoa trong vườn là loại hoa gì, trong không khí vương vấn mùi thơm thoang thoảng, khiến tâm trạng con người trong nháy mắt bỗng dịu xuống.
Anh rút di động ra, gọi điện về nhà, hỏi dì Uông về tình hình của Dương Tử Hân. Anh hỏi một câu, dì Uông trả lời một câu, nói ngắn gọn, nào là Dương Tử Hân rất ngoan, cũng không gây chuyện, rất biết nghe lời.
Thực ra, cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, ít khi trêu chọc người khác, cũng không điên điên khùng khùng, nhưng chỉ khi biết được tình hình của cô qua lời dì Uông anh mới có thể an tâm.
Nghe dì Uông báo cáo xong, anh dặn dì Uông dẫn cô đi dạo trong tiểu khu một lát nhưng phải để ý đừng để cô ấy chạy lung tung. Sở dĩ anh mua căn hộ đó bởi vì tiểu khu này rất được, diện tích cây xanh lớn, môi trường không khí ở Nam Giang rất tốt.
Lăng Diệc Cảnh vừa chấm dứt cuộc trò chuyện liền bị ai đó ôm lấy từ sau lưng, người đó nhẹ nhàng thổi khí vào tai anh từ đằng sau.
Lăng Diệc Cảnh chăm chú nhìn dòng nước giữa ngọn núi giả phía trước, ánh đèn phản chiếu lấp lánh dao động xuống mặt nước tạo thành một mảnh trong suốt. Anh không đẩy tay cô gái đó ra, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô gái đó không buông tay mà dán mặt mình lên lưng anh.
Nếu nhìn từ xa, trong mắt người khác, đây nhất định là một cặp đôi vô cùng thắm thiết, nụ cười trên mặt cô gái hết sức dịu dàng.
Rốt cuộc, Lăng Diệc Cảnh cúi đầu, nhìn bàn tay đang vòng quanh hông mình. Anh vươn tay đẩy cánh tay cô gái đó ra.
“ Khiêu vũ có vui không?”. Giọng anh hờ hững chế nhạo, thái độ của cô ta và Diệp Thư Thần đúng là rất thân mật.
“ Anh ta không phải là anh, sao có thể khiến em vui được?”. Tần Ngọc Khả bị Lăng Diệc Cảnh đẩy tay, cơ thể lại dán sát người anh.
Anh bật cười mỉa mai, cũng không nói nhiều.
Lúc này, Tần Ngọc Khả mới lùi về phía sau một bước nhỏ, không hề lại gần anh. Lăng Diệc Cảnh thấy cô ta trong nháy mắt lui về phía sau, liền giữ chặt cánh tay cô ta lại. Ánh mắt Tần Ngọc Khả tỏ vẻ ngạc nhiên, đặt tay anh lên vai mình: “ Không phải không hứng thú sao?”.
Anh nở nụ cười gian xảo, người khác không làm cô ta hứng thú, vậy thì anh sẽ khiến cô ta có cảm hứng. Không hiểu sao, trong mắt Tần Ngọc Khả dấy lên ánh sáng hưng phấn, tiếng tim đập trong lồng ngực thật mãnh liệt. Người đàn ông này, quả nhiên là người khiến cô ta bị kích thích, cơ thể anh sẽ mang lại phản ứng chân thật nhất cho cô ta.
Hoa viên bên ngoài đại sảnh, cô ta và Lăng Diệc Cảnh, dựa vào tiếng nhạc thấp thoáng phát ra từ hội trường cùng nhau khiêu vũ một bản.
“ Không hỏi vì sao em lại về nước à?”. Tần Ngọc Khả nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông, nhưng anh vẫn rất tập trung, làm như không để tâm gì đến cô ta.
Ba năm trước, anh chia tay cô ta, cô ta khóc lóc hỏi lý do. Anh đáp đơn giản một câu: “ Nếu em không phải là con gái của Tần Hoài Trung, anh căn bản sẽ không có cơ hội cùng em ở một chỗ”. Câu nói này đã đẩy lùi toàn bộ tình cảm mãnh liệt của Tần Ngọc Khả. Anh chỉ dùng một câu như vậy đã đem mọi ảo tưởng của cô ta sụp đổ.
Thành phố Nam Giang có ba gia tộc không thể lay chuyển, đó là Lăng gia, Tần gia và Giang gia, đủ tạo thành thế chân vạc. Trong ba gia tộc này, Giang gia có thế lực nhất, tiếp theo mới là Lăng gia và Tần gia. Nhưng Giang gia không có con gái, có thể hiểu, Tần Ngọc Khả là con gái duy nhất của Tần gia, trong mắt người khác chính là miếng thịt béo to cỡ nào.
Khi đó Tần Ngọc Khả, gần như đau khổ cầu xin người đàn ông này đừng rời bỏ mình.
Bây giờ, cô ta đã quay về, chờ mong diễn lại màn kịch mà cô ta đã đợi nhiều năm trước. Nhưng lần này, cô ta phải sắm vai diễn mà anh năm đó đã từng diễn.
_________________