Hoài Giang, mảnh đất khởi nguồn nối liền vùng duyên hải và Giang Lưu, tàu thuyền vận chuyển buôn bán tấp nập. Con sông này chiếm giữ vị trí ngày càng đặc biệt, từ kinh doanh vận tải biển, nền kinh tế thành phố cũng phát triển theo. Nền công nghiệp nặng và công nghiệp nhẹ của mấy thành phố xung quanh Hoài Giang cũng phát triển với tốc độ cao, chiếm vị trí trọng yếu của cả nước. Vì thế, Hoài Giang đã trở thành thành phố tượng trưng cho sự phồn vinh – Hoài Giang có bốn thành phố, chúng được phân biệt là Nam Giang, Bắc Giang, Tây Giang và Đông Giang.
Giang gia ở Nam Giang, sở dĩ được xếp hạng trước Lăng gia và Tần gia, vì ngoài sự lớn mạnh về kinh tế, quan trọng hơn cả là trong bốn thành phố của Hoài Giang đều có con cháu của Giang gia, bọn họ liên quan chặt chẽ, hỗ trợ nền kinh tế của nhau. Bao năm qua, đó là lý do khiến Giang gia có thể trường thịnh, hậu duệ của Giang gia, năng lực suất sắc, đồng thời vừa bảo vệ nền móng của tổ tiên, vừa không ngừng mở rộng ra bên ngoài. Bởi vậy, thế lực của Giang gia ngày càng khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng Giang gia những năm gần đây, dường như không có mấy hành động lớn trên thương trường, còn Lăng gia và Tần gia lại liên tiếp chiếm giữ thị trường này. Nếu Lăng gia và Tần gia cùng nhau hợp tác, kết hợp sức mạnh thì sẽ cho ra kết quả như thế nào, tất nhiên đó là điều mà ai cũng mong chờ.
“ Không phải em đang chuẩn bị nói cho anh biết sao?”. Lăng Diệc Cảnh khẽ cười. Tay Tần Ngọc Khả bị kéo căng, xoay vài vòng rồi dựa vào ngực anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tần Ngọc Khả sáng rực: “ Nghe nói anh vẫn một mình, cho nên em mới quay về”.
Sau khi bọn họ chia tay, Tần Ngọc Khả không ngừng tự hỏi bản thân, người đàn ông này có những ưu điểm gì khiến cô ta nhớ mãi không quên. Rốt cuộc thì anh có sức hấp dẫn như thế nào. Nhưng tự cô ta đã cho mình một đáp án. Đương nhiên là vì người đàn ông này rất trung thực, thẳng thắn nói với cô ta, anh kết giao bởi cô ta là con gái của Tần Hoài Trung.
Xã hội bây giờ, dường như đã chán ghét “ Anh yêu con người em, không phải địa vị hay tiền bạc”, ngược lại ngày càng có khuynh hướng: “ Anh thích tiền bạc và địa vị của em, sau đó mới thích em”. Một sở thích trái khoáy khiến người ta ghê tởm như vậy mới được coi là chân thực.
Anh rất thành thực và bây giờ cô ta cũng một lần thành thực.
Lăng Diệc Cảnh thu tay, không nói gì.
Anh im lặng khiến Tần Ngọc Khả có chút thất vọng: “ Anh đang nghĩ tới em sao?”.
“ Không phải”.
“ À…”. Một sự thành thật đến khó tin, không phụ lời khen của cô ta dành cho anh. “ Hay là, chúng ta làm lại một lần nữa?”.
Lăng Diệc Cảnh mỉm cười.
Tần Ngọc Khả thừa nhận, cô ta đã từng yêu người đàn ông này, bởi vì anh ưu tú, bề ngoài đẹp trai, dáng người thon dài, có kiến thức và khả năng khiến người khác ngưỡng mộ. Ngoài việc là một người hơi lạnh lùng ra thì anh gần như được coi là hoàn hảo. Một người đàn ông toàn vẹn như vậy trong mắt cô ta, cô ta sao có thể không động lòng?
Tuy động lòng như thế nhưng vẫn bị anh làm cho thương tích đầy mình.
Sau khi quay về thành phố Nam Giang, Tần Ngọc Khả từng hỏi chính mình, gặp lại anh, bản thân có muốn trả thù hay không, trả thù anh đã vứt bỏ mình, hay để anh nếm thử một chút nỗi đau khổ mà cô ta đã phải chịu đựng năm đó. Khi nghe mọi chuyện về anh từ ba mình và những người lớn tuổi, cô ta chỉ cảm thấy đau lòng.
Từ nhỏ anh đã được bồi dưỡng và được xem là người nối nghiệp của Lăng gia. Trong khi các bạn nhỏ còn đang làm nũng cha mẹ thì anh phải làm bài tập không ngừng nghỉ. Mặc dù anh suất sắc nhìn xuống mọi người nhưng lại không nhận được sự tán dương của người thân. Không chỉ vậy, ba anh không có bất kỳ sự kỳ vọng nào ở anh. Anh chỉ là chiếc giấy thông hành để ông ta tiến vào Nam Hưng mà thôi, sau khi sử dụng sẽ bị vứt bỏ. Vì ba anh không thích anh nên mẹ anh cũng chán ghét sự tồn tại của anh. Điều tốt nhất đối với anh đó là được đào tạo trở thành cỗ máy của Lăng Sùng Huy. Không như người em cùng cha cùng mẹ là Diệp Thư Tuấn, vừa sinh ra đã được ông ngoại nuông chiều, được ba mẹ yêu thương. Chỉ có anh, cái gì cũng không có.
Lăng Diệc Cảnh sống trong hoàn cảnh u ám như vậy khiến Tần Ngọc Khả đau lòng, đau lòng vì sự kiên cường của người đàn ông này ngày càng lớn mạnh, đau lòng vì những gì mà người đàn ông này phải một mình gánh chịu, đau lòng vì anh dần đem trái tim mình trở nên cương ngạnh.
“ Tiểu thư, xin hỏi cô họ gì?”. Lăng Diệc Cảnh vốn đang định rời đi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“ Tần Ngọc Khả, họ Tần trong chữ Tần, ngọc trong ngọc bội, khả trong vui mừng”. Tần Ngọc Khả rất phối hợp trả lời.
“ Giống tên của người xưa”.
“ Vâng, ông nội tôi chọn tên cho tôi, hy vọng tôi có thể dịu dàng một chút”.
“ Không tồi”. Lăng Diệc Cảnh nói xong hai chữ này, ánh mắt nhìn ra phía đại sảnh bữa tiệc.
Tần Ngọc Khả đang hăng say nói chuyện cũng nhận ra điều gì đó, đưa mắt nhìn về hướng Lăng Diệc Cảnh đang nhìn: “ Vừa rồi có người?”. Cho nên anh mới bỗng nhiên hỏi một câu, che giấu hiện thực quá khứ giữa bọn họ.
Lăng Diệc Cảnh không nói có, cũng không nói không, chỉ không mặn không nhạt trả lời: “ Người phụ nữ thông minh sẽ không hẹn hò lại một người đàn ông đến hai lần”.
Anh nói xong liền rời đi. Tần Ngọc Khả vẫn đứng một chỗ nhưng vì câu nói này của anh mà toàn thân cứng ngắc. Tâm tư của phụ nữ rất tinh tế và nhạy cảm, không giống với đàn ông, cô ta chẳng qua xuất hiện trước mặt anh hơn mười phút ngắn ngủi, thậm chí trong lúc nói chuyện còn dùng giọng điệu trêu chọc, rõ ràng anh hiểu hết hàm ý sâu xa ẩn sâu trong lòng cô ta.
Có lẽ cô ta đã tự mình làm khổ mình, nếu không sẽ không vì câu nói cuối cùng của anh mà càng thêm động lòng. Anh vẫn thẳng thắn như vậy, không lừa dối bản thân, dù chỉ một chút.
Lăng Diệc Cảnh, em phải làm thế nào mới có thể đánh tan ý chí sắt đá của anh đây?
Lăng Diệc Cảnh từ trong hoa viên đi ra, đụng ngay Diệp Thư Thần ở cửa, không nên nói là đụng phải, phải nói là Diệp Thư Thần đã cố ý đứng ở đó chờ anh. “ Lăng Diệc Cảnh, anh đừng mong phá hỏng được chuyện tốt của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.
“ Vậy à? Tôi đang chờ đây”. Anh nói xong, gương mặt không chút thay đổi đi qua Diệp Thư Thần.
Khi Lăng Diệc Cảnh đang định rời hội trường bữa tiệc, Diệp Tiến Minh luôn coi anh như cái gai trong mắt bỗng chủ động đến nói chuyện. Thực ra, Diệp Tiến Minh không cần mở miệng, anh cũng biết Diệp Tiến Minh định nói những gì.
Nội dung câu nói của Diệp Tiến Minh rất đơn giản, ông ta bảo anh đừng làm chuyện gì gây tổn hại đến tập đoàn Nam Hưng. Nếu Diệp Thư Thần có thể lấy được tiểu thư nhà họ Tần, đối với tập đoàn Nam Hưng mà nói, thực lực sẽ lớn mạnh, Lăng Diệc Cảnh lúc này nên từ bỏ tư tưởng cá nhân để củng cố đại cục.
Cây nói đó có ý, nếu Lăng Diệc Cảnh làm bất kỳ chuyện gì không đếm xỉa đến lợi ích của tập đoàn Nam Hưng thì anh chỉ là một kẻ tiểu nhân không nhìn xa trông rộng mà thôi.
Trong lúc Diệp Tiến Minh nói, từ đầu đến cuối, Lăng Diệc Cảnh không đáp trả câu nào, sau đó trực tiếp rời đi. Anh cảm thấy may mắn vì mình chưa từng có ảo tưởng gì đối với người đàn ông này nên lúc này đây sẽ không cảm thấy khó chịu. Đàng hoàng mà nói, ông ta đã coi anh như một đứa trẻ lên ba.
Anh ngồi trong xe nhưng chưa lái đi. Thỉnh thoảng có người vào bãi đỗ, mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái, khởi động, xoay vô lăng rời đi. Chỉ có anh, ngồi ở vị trí lái, nhíu mày, hút thuốc. Đôi lúc có xe chạy qua, đèn xe trước mặt quét qua người anh.
Vừa rồi anh có dao động quá không? Không có khả năng.
Khi Tần Ngọc Khả xuất hiện sau lưng anh, anh đã biết đó là cô ta. Ngay cả khi cô ta và Diệp Thư Thần cùng nhau khiêu vũ, ánh mắt nhìn về phía anh không hề che đậy. Lúc này, anh mới cố ý đi đến nơi vắng vẻ, bởi anh biết cô ta nhất định sẽ lại đây.
Nếu Tần Ngọc Khả bằng lòng giúp mình, hoặc mình có thể chấp nhận tình yêu của cô ta. Về phần anh, tuyệt đối chỉ có lợi mà không có hại. Do mối quan hệ với Tần gia, Diệp Tiến Minh ắt phải giao quyền, phân chia quyền lợi của tập đoàn Nam Hưng từ tay Diệp Thư Thần sang tay anh. Anh không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể đạt được mọi thứ mình muốn. Đó là một sự cám dỗ vô cùng lớn.
Nhưng nếu anh làm vậy, thì loại người như Diệp Tiến Minh sẽ trở nên tồi tệ thêm bao nhiêu đây? Dựa vào đàn bà, sau khi qua cầu rút ván, viện vào thứ gọi là tình yêu chân thành để bao dưỡng tình nhân đồng thời nghĩ cách khiến vợ mình không thể ly hôn. Hơn nữa, ông ta còn làm đủ trò “ chim khách chiếm tổ tu hú”, nhằm chiếm đoạt tập đoàn Nam Hưng. Sau tất cả mọi việc, ông ta cho rằng, mọi thứ mà mình đoạt được đều hoàn toàn xứng đáng.
Anh không muốn trở thành một Diệp Tiến Minh như thế, không được, cho dù anh sẽ phải nỗ lực rất lâu.
Cuối cùng, anh đã hút xong điếu thuốc. Lăng Diệc Cảnh, mày cũng chỉ là một tên đàn ông bình thường, cũng rối rắm, so đo, bực bội và do dự.
Anh vốn chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Anh lái xe trở lại tiểu khu khi trời đã khuya.
Anh mở cửa ra, phát hiện đèn phòng khách vẫn bật sáng, dì Uông và Dương Tử Hân đang ngồi nói chuyện với nhau. Dì Uông rất quý mến cô, lúc nói chuyện đều mang theo ý cười. Điều này làm anh có ý định sẽ tăng thêm tiền lương cho dì.
“ Sao còn chưa đi ngủ?”. Anh cởi áo khoác, hỏi một câu có phần mệt mỏi.
“ Cô Dương đòi đợi cậu về mới bằng lòng đi ngủ”. Khi nói ra câu này, dì Uông lộ vẻ bất đắc dĩ.
Câu nói đó khiến Lăng Diệc Cảnh dừng động tác, nhìn về phía Dương Tử Hân, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng lạ thường. Dì Uông bắt gặp vẻ mặt này của anh biết điều liền rời đi.
Anh lại phía cô, hỏi: “ Đã tắm chưa?”.
Cô gật gật đầu.
“ Sao lại chưa ngủ?”.
Cô cúi đầu, đùa nghịch ngón tay mình, hơn nửa ngày sau mới ngẩng đầu nhìn anh: “ Chờ…chờ anh…”.
“ Sau này buồn ngủ thì đi ngủ, không phải chờ tôi, biết chưa?”.
Cô nhìn anh nhưng không gật đầu.
Lăng Diệc Cảnh đặt áo khoác xuống, đi đến, kéo Dương Tử Hân vào trong lòng mình, vuốt ve mái tóc của cô.
Cô đứng gần một lúc lâu mới đưa mũi ngửi, hình như có mùi khác lạ. Vì vậy, cô liền giãy khỏi lòng Lăng Diệc Cảnh, đôi mắt mở to chằm chằm nhìn anh.
Anh hình như nhận ra mình đã làm chuyện xấu: “ Được rồi, tôi không nên hút thuốc”. Nói xong véo mũi cô một cái.
Lúc này, Dương Tử Hân vẫn nhìn anh chăm chú, hoàn toàn như không nghe thấy lời anh. Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một vài hình ảnh, giống như cũng có người như vậy đứng đối diện cô.
“ Diệp Thư Tuấn, anh đừng học người khác hút thuốc, em ghét mùi thuốc lắm”.
“ Em bắt đầu quản anh phải không?”. Chàng trai vươn tay nhéo mũi cô.
Một hình ảnh rất mơ hồ, cô không nhìn rõ chàng trai đó, chỉ có thể chắc chắn một điều cô gái này chính là cô.
Lăng Diệc Cảnh lắc vai cô: “ Sao vậy?”.
Cô dụi mắt, để lộ vẻ buồn ngủ.
“ Đi ngủ thôi”. Lăng Diệc Cảnh không do dự ôm lấy cô, sau đó đi vào phòng.
Khi cô mơ màng nhắm mắt, nghĩ hình như lâu lắm rồi anh không giận dữ với cô, còn hình ảnh trong đầu vừa rồi đã biến mất từ lâu.