Ngày mười lăm đầu tiên của năm, trời chưa sáng Song My đã tất bật sửa soạn.
Nàng rất hưng phấn, đó là hội thi ngắm đèn a! Là nơi tất cả tài tử giai nhân tụ hội đó nha, dù cho nàng hồi ở kinh thành cũng chưa nhìn thấy qua tài tử thật sự là như thế nào, không, gọi là thanh niên ưu tú.
Hẳn phải gọi là thanh niên ưu tú đi! Tiểu thư đã nói vậy a.
Nàng đã sớm chuẩn bị hết các thứ, túi giữ ấm tay này, đồ ăn vặt tiểu thư thích ăn này, quần áo này… Vì sao lại mang theo quần áo? Hội thi ngắm đèn sẽ tổ chức ở Ngũ Khê thành, lại đến chạng vạng mới bắt đầu, thiếu gia nói chắc chắn sẽ phải ở lại Ngũ Khê thành qua đêm.
Mà tiểu thư lại thích sạch sẽ, dù trời lạnh như thế này cũng thay đổi quần áo mỗi ngày, cho nên không mang theo không được.
Thiếu gia nói đã đặt trước phòng trọ ở Ngũ Khê thành rồi, là ở khách điếm tốt nhất trong thành, nếu là phòng loại hảo hạng hẳn cũng tiện tắm rửa… uhm, còn gì chưa mang theo nhỉ?
Nhìn Hồng Miên đỏ mắt càng lúc càng lúc càng cách xa, Thất Nương trên xe ngựa buông rèm xuống, thở dài, không phải không muốn mang nàng đi cùng, nhưng đại ca đã nói, bất luận là anh chị em vợ con gì đó, vào Hồ Lô Viên chỉ cho phép một người hầu theo, nàng biết mình không công bằng khi mang Song My theo, nhưng không còn cách nào khác.
Vừa quay lại liền đối diện thẳng với ánh mắt sợ hãi đánh giá của Lưu Thành Hề:
“Không ngờ Thất Nương nhà chúng ta mặc nam trang lại đẹp như vậy! Nếu không biết còn tưởng rằng một bậc tuấn giai công tử mới xuất hiện nữa a!”
Văn Ngọc Hổ cũng sáng bừng mắt:
“Nhị tiểu thư cử chỉ và hóa trang thật sự nam nữ khó phân.”
Vì mùa đông nên mọi người ai cũng mặc y phục rất dày, các đường cong yểu điệu nữ tính trên cơ thể nàng tự nhiên được giấu đi, mà chiếc khăn choàng lông cáo quàng trên cổ chẳng những che giấu được chỗ có hầu kết của nam giới, mà còn tôn thêm khuôn mặt đẹp như quan ngọc, hơn nữa nàng cử chỉ tiêu sái che đi khí chất nữ nhân, không khỏi khiến cho hai người cùng tò mò chăm chú.
Thất Nương tuy không dễ xấu hổ, nhưng bị hai đại nam nhân nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút mất tự nhiên, liền giải thích:
“Ngũ Khê thành tất nhiên không thể so được với nơi của mình, cải trang thành nam nhân thì thuận tiện và an toàn hơn.”
“Sớm biết tiểu thư mặc nam trang, em cũng không đem bộ đồ nam của mình đi giặt rồi.” Song My cau mày, có chút thất vọng, “Như vậy em đi theo tiểu thư sẽ thế nào?….. Làm gì có thiếu gia nào ra ngoài mang theo nha đầu?”
Lưu Thành Hề cười nói:
“Sao lại không có? Cứ nói là nha đầu thông phòng cho thiếu gia nhà ngươi không phải được rồi sao?”
Nha đầu thông phòng: khi thiếu gia đến tuổi thành niên, sẽ chọn một cô gái (thường là nha đầu) nạp làm thông phòng (giống như phá trinh ở con gái đó.)
Song My nghĩ nghĩ, mặt mày lại tươi hớn hở:
“Vậy cũng không sai, như vậy ta có thể đi theo tiểu….. thiếu gia nhà ta, như hình với bóng cũng không sao.”
Lưu Thành Hề và Văn Ngọc Hổ đều không ngờ nàng lại có phản ứng này, hai người không khỏi nhìn nhau.
Lưu Thành Hề đang muốn mở miệng trêu chọc nàng, xe ngựa bỗng dừng lại, nghe thấy tiếng ngoài xe Thiên Nhai đang nói chuyện với ai đó, sau đó một người nhấc rèm cửa thò đầu ngó vào:
“Được lắm Lưu Thành Hề, trở lại mà không thèm nhắn cho ta lời nào, ngươi còn coi ta là bằng hữu không đó?”
“Chu Lăng!” Lưu Thành Hề mừng rỡ, “Sao lại là ngươi? Ngươi cũng đi Hồ Lô Viên phải không?”
“Không chỉ ta, còn có Ứng Thiên, Vương Trữ, Lý Tứ Lang cùng Mạnh Tinh nữa, đều đang ở bên ngoài đây, ngươi còn không ra, muốn bị đánh sao?” Chu Lăng nói ra tên mấy người bạn cùng học ở trường Lục Kiều với Lưu Thành Hề.
Lưu Thành Hề nghe xong mừng rỡ, vội xuống xe ngựa, những người bạn kia đều đợi hắn bên ngoài.
Trên đường một xe ngựa khác cũng dừng ở đó, mấy thiếu niên gặp Lưu Thành Hề liền hô to gọi nhỏ ồn ào vây quanh… Chỉ có một người đứng hơi cách ra bên ngoài, khiến cho Thất Nương chú ý đến.
Hắn diện mạo không xuất chúng, dáng người cũng tầm tầm nhưng vai lưng thẳng tắp, khiến cho người ta có cảm giác giống một người rất cao.
Những người khác vừa nhìn quần áo đã biết là đệ tử con nhà giàu, nhưng hắn thì một thân áo xám vải bông đã sờn, thần thái lạnh nhạt, đứng bên cạnh đám người Lưu Thành Hề cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
Thiếu niên kia hiển nhiên thấy được ánh mắt của Thất Nương, quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng.
Thất Nương thấy hắn có thể xen lẫn trong đám đệ tử nhà giàu này mà vẫn giữ được đạm mạc, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, không khỏi tâm sinh vài phần hảo cảm, cũng mỉm cười với hắn.
Mấy thiếu niên kia sớm đã chú ý đến Thất Nương phong tư như ngọc, la hét đòi Lưu Thành Hề giới thiệu, Thất Nương không đợi Lưu Thành Hề mở miệng, liền nói:
“Ta là đường đệ hắn, tên gọi là Lưu Thất Lương.”
Lưu Thành Hề sửng sốt há miệng thở ra, cuối cùng cũng không nói ra được lời nào.
Văn Ngọc Hổ cũng học theo, nói:
“Ta và Thành Hề là thế giao, ta họ Văn, mọi người có thể gọi ta là Văn đại ca.” Cũng không muốn biểu lộ rõ thân phận, bớt đi phiền toái.
Mấy thiếu niên kia cũng tự giác giới thiệu. Thiếu niên y phục giản dị kia là Ứng Thiên, người lùn béo ục ịch là Vương Trữ, người cao gầy tên Lý Tứ Lang, còn thiếu niên bướng bỉnh hiếu động tên là Mạnh Tinh.
Mạnh Tinh kia nhìn Thất Nương chằm chằm không rời mắt, lấy làm kỳ lạ, tấm tắc:bg-ssp-{height:px}
“Trước kia ta đã cảm thấy Thành Hề diện mạo quá mức tuấn mỹ, hôm nay mới biết, cư nhiên còn có người hơn hắn một bậc, thật đúng là dáng hình như ngọc…”
Dung mạo Thất Nương trong đám nữ tử cũng là thanh lệ có thừa, nhưng mỹ sắc không đủ, chỉ coi là có tư sắc trên bậc trung một chút thôi, nhưng nếu là một nam tử có bộ dáng như vậy cũng đủ khiến người ta không thể không mở to mắt nhìn.
Lưu Thành Hề lạnh lùng nhìn hắn:
“Ngươi đây là có ý gì?”
Mạnh Tinh lúc này mới có phản ứng lại, vội hỏi:
“Thất Lương, ta không có ý nói ngươi ẻo lả đâu, ngươi đừng giận…”
Thất Nương cười rạng rỡ:
“Không sao, ta chỉ coi ngươi đang khen ngợi ta thôi.”
“Ngươi là đường đệ của Thành Hề, tại sao không đến trường Lục Kiều học?”
“Đúng vậy, năm nay đến trường Lục Kiều của chúng ta học đi…”
Lưu Thành Hề mắt lạnh nhìn bọn họ vây quanh Thất Nương, trong lòng có chút rầu rĩ.
Hắn cố ý lớn tiếng hỏi Ứng Thiên không nói tiếng nào đang đứng sau bọn họ:
“Ứng Thiên, ngươi năm nay cũng muốn tham gia hội thi ngắm đèn phải không?”
Ứng Thiên gật đầu:
“Thúc thúc dặn ta năm nay không cần về nhà đón năm mới, chỉ nhất định phải tham gia hội thi ngắm đèn năm nay.”
Lưu Thành Hề nói:
“Lần này có ngươi tham gia, Lục Kiều thư viện của chúng ta nhất định được mở mặt.”
Ứng Thiên nghe những lời này vẫn như trước cười lạnh nhạt, dường như người Lưu Thành Hề tán dương không phải là hắn.
Thất Nương nghe xong đang muốn hỏi, Văn Ngọc Hổ đã mở miệng:
“Chúng ta trước hãy đi tiếp thì quan trọng hơn, mọi người đã chậm trễ không ít thời gian rồi, cứ như vậy sẽ không kịp bữa trưa đâu…”
Mọi người lúc này mới tuần tự lên xe ngựa, hẹn nhau cùng ăn trưa ở Phong Nhã tửu lâu của Ngũ Khê thành.
Lên xe, Thất Nương hỏi:
“Ta lần đầu mới gặp người khiến huynh tán dương như vậy, Ứng Thiên này rất lợi hại sao?”
Lưu Thành Hề đáp:
“Hắn là đệ tử giỏi nhất của Lục Kiều thư viện, hắn không cha không mẹ, được thúc thúc một tay nuôi lớn, trong nhà tuy nghèo nhưng thúc thúc đối với hắn rất tốt, dù nghèo hơn nữa cũng muốn nuôi hắn đọc sách, sau nghe danh Lục Kiều thư viện của chúng ta, liền ngàn dặm xa xôi đem hắn đến nơi này học. Bài thi nhập học của hắn khiến hiệu trưởng tán thưởng không thôi, nói ngày sau những ai có thể giúp trường Lục Kiều lưu danh muôn đời, trong số đó tất sẽ có Ứng Thiên.”
Văn Ngọc Hổ nói:
“Chỉ nhìn khí chất đơn thuần cũng có thể đoán ngày sau hắn tất sẽ không tầm thường, nếu như hội thi ngắm đèn lần này nhiều nhân vật lợi hại như vậy, những người khác chỉ sợ không còn cơ hội.”
Lưu Thành Hề nghe nói lời này, cười cười nhìn Thất Nương.
Thất Nương cũng không để ý đến, chỉ nghĩ mình cũng chẳng có bản lĩnh ngâm thi tác phú gì, chẳng qua chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, vẫn là không nên biểu hiện ra điều gì miễn cho người ta chú ý đến, làm trò cười cho người khác.”
Xe ngựa đang chạy bon bon bỗng dừng lại, mọi người không kịp phản ứng ai nấy đều nghiêng ngả, suýt chút nữa thì đập cả vào thùng xe, Lưu Thành Hề đỡ Thất Nương, nổi giận mắng:
“Thiên Nhai, ngươi đánh xe thế nào vậy? Muốn lấy cái mạng nhỏ của thiếu gia nhà ngươi sao?”
Thiên Nhai đáp lại bằng giọng lắp bắp kinh hãi:
“Thiếu gia, là Sa lang, nó, nó….”
Thất Nương liền vén rèm che cửa xe lên, vừa nhìn ra đã thấy Sa lang đang giương mắt hổ đứng chắn giữa đường, ngựa kéo xe bị nó làm cho kinh hãi thế nào cũng không chịu tiến thêm một bước.
Nàng ngạc nhiên nói:
“Sa lang? Sao mày lại theo đến đây được?”