Sa Lang bình thường vẫn ngoan ngoãn nghe lời Thất Nương như thế, không hiểu vì sao lại trộm đuổi kịp xe Thất Nương, nàng đuổi thế nào cũng không chịu đi, Thất Nương bất đắc dĩ chỉ có thể mang nó theo.
Lúc này Sa Lang đã khá lớn, đứng thẳng cao bằng nửa người trưởng thành, toàn thân phủ lớp lông trắng bạc xinh đẹp vô cùng, ngay chỗ giữa hai mắt trên trán có một vệt xám dựng đứng rất ấn tượng.
Nó bình thường luôn lười biếng, chỉ khi phát hiện ra có người vô ý tiếp cận mới lộ ra thần sắc cảnh giác, người bình thường chỉ cần đối mặt với nó quá một giây đều sẽ chủ động bỏ qua ý định tiếp cận, ánh mắt nhìn người của nó giống như dùng đao xẹt qua, khiến người ta không rét mà run.
Bởi vì Sa Lang rất dễ khiến người ta chú ý, Thất Nương đành phải để nó lên xe ngựa. (mà nó không lên cũng không được, có nó bên người, con ngựa không dám chạy).
Thân mình của nó rất to, vừa vào trong, cả xe ngựa đã bị nhét chật ních, không dư một chút không gian nào.
Văn Ngọc Hổ và Lưu Thành Hề đều là nam nhi thân cao bảy thước, đương nhiên thấy khó chịu, vào Ngũ Khê thành hai người liền tìm cớ xuống xe đi bộ.
Vì đã qua chính ngọ ( giờ trưa), bọn họ quyết định đến Phong Nhã tửu lâu ăn cơm trước rồi mới qua khách điếm.
Xe ngựa chở Thất Nương đến trước Phong Nhã tửu lâu, dù đã quá giờ cơm trưa nhưng nơi này người người vẫn nhộn nhịp đến đi rất đông đúc.
Thiên Nhai dắt xe đi trước, Thất Nương dắt theo Nhị My và Sa Lang lên lầu tìm bọn Ứng Thiên.
Vừa đi lên đã nghe tiếng bọn Chu Lăng cười vang, Thất Nương bước đến bậc thang trên cùng liền nói:
“Mọi người cười gì mà vui vẻ vậy?”
Ai nấy đều nhất tề quay đầu nhìn về phía nàng. Ứng Thiên vui vẻ nói: “Các ngươi đến đây!” Mạnh Tinh nhân thể vẫy tay gọi nàng lại. Chu Lăng chào đón:
“Sao lại muộn như thế?”
Thất Nương đang muốn đáp lời, một đôi mắt hẹp dài đã lọt vào tầm mắt nàng – Hạ Lan Thuyền! Cư nhiên là Hạ Lan Thuyền! Tim dường như không thể điều khiển mà co rút lại, đau quá! Nàng không tự chủ được ôm ngực, bước chân chậm lại.
Song My phía sau nàng nói:
“Thiếu gia, làm sao vậy?”
Thất Nương khẽ thở hổn hển, giọng bình tĩnh đáp:
“Không có gì!”
Bóng người vốn mơ hồ trong mộng đột ngột xuất hiện trước mắt, là ai cũng sẽ chấn động, nhưng tim đập nhanh lợi hại như vậy không phải là hiện tượng bình thường.
Nàng thở dài trong lòng một hơi, Phùng Ngũ Nương ơi Phùng Ngũ Nương! Ngươi thực sự thương hắn như vậy sao? Cho dù linh hồn đã mất, thân thể này lại nhớ rõ hắn như vậy!
Mà đến hôm nay nàng rốt cuộc cũng hiểu được, Phùng Ngũ Nương vì sao lại đối hắn nhất kiến chung tình, sâu nặng như thế.
Hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên, mị hoặc lòng người.
Chưa cần nói đến bộ dáng hắn tuấn mỹ như thế nào, chỉ cần để đôi mắt phượng đủ khiến người ta phải xiêu hồn lạc phách kia nhìn đến, nàng nghĩ, phàm là nữ nhân đều sẽ có cảm giác muốn mất hồn…. Đối diện với hắn, ngươi sẽ cảm thấy cả thế giới hắn chỉ nhìn ngươi mà thôi.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, dường như trong mắt hắn chỉ có ngươi, lúc nào hắn cũng chỉ chú ý đến ngươi, sau đó…. Tiếng sét ái tình nổ vang, không còn nhìn thấy hắn trong khóe mắt đang toát ra ý cười mỉa mai, cũng bỏ qua thái độ lạnh lùng xa cách trên mặt hắn.
Đôi mắt mê hoặc lòng người như vậy, đừng nói đến Phùng Ngũ Nương chưa từng trải, cho dù là nữ tử dày dạn tình trường khác cũng không thể kháng cự.
Thất Nương không thể không thừa nhận, nếu không phải có vết xe đổ của Phùng Ngũ Nương, có lẽ chính mình cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng, càng là như vậy, Thất Nương lại càng bất bình cho Ngũ Nương.
Hắn Hạ Lan Thuyền hiển nhiên hiểu rõ ưu thế bề ngoài của mình, cho nên Phùng Ngũ Nương mới bị hắn lợi dụng triệt để như vậy.
Thất Nương trong lòng cười lạnh, nếu hắn ở thế giới cũ của nàng, nhất định sẽ là một trai – bao cực kỳ nổi tiếng.
Lúc này, Chu Lăng đã đến bên cạnh nàng thân thiết hỏi:
“Làm sao vậy? Không thoải mái?”bg-ssp-{height:px}
Thất Nương quay đầu lại, cười cười: “Ta không sao.”, vừa lúc chuyển đề tài: “Chúng ta trên đường gặp mấy việc nên đến chậm, đường ca và Văn đại ca cũng sắp đến.”
Chu Lăng nói:
“Không sao, chúng ta cũng đến chậm, các gian nhã phòng đã bị bao hết, cũng may bên ngoài còn có chỗ, chúng ta đã dành trước bàn cho các ngươi rồi.”
Đang nói, mấy người khách bàn gần đó bỗng kinh ngạc hô lên, hoảng hốt đứng dậy, không quản đến chén đĩa nghiêng ngả loảng xoảng luống cuống lùi lại, ánh mắt kinh hoảng nhìn về phía sau Thất Nương.
Những người khách còn lại không rõ chuyện gì, ai nấy đều đứng lên nhìn về phía này.
Ánh mắt mọi người cuối cùng dừng lại ở Sa Lang phía sau Thất Nương, cả gian phòng rộng của lầu hai nhất thời lặng ngắt như tờ.
Chừng hơn mười giây đồng hồ sau, có người kêu lớn:
“Sói! Đây là sa lang….”
“Ối mẹ ơi!!…”
“Trời ạ! Chỗ này có sói!!!…”
Hô cha gọi mẹ, đại sảnh lập tức toàn bộ rối loạn.
Chu Lăng trước kia từng nghe Lưu Thành Hề nói qua về Sa Lang nhà hắn, dù là thế, vẫn bị Sa Lang dọa cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nửa bước không dám động.
Mà lực chú ý của Thất Nương vẫn hướng về phía bàn Hạ Lan Thuyền… Bên người hắn có một thiếu niên và một thiếu nữ ngồi cùng, dung mạo ít nhiều tương tự, có lẽ là anh chị em gì đó, Thất Nương bất động thanh sắc đánh giá bọn họ, ánh mắt nàng ngừng lại trên người thiếu nữ.
Quả là một tuyệt sắc giai nhân.
Làn mi không họa mà đậm, môi không son mà thắm đỏ, mắt như thu thủy, duyên dáng yêu kiều như một thân bạch mai, trong vẻ dịu dàng trầm ổn mang theo chút kiêu ngạo khó thấy.
Hữu thần không cần chi cố tỏ, thanh tư lạnh bạc càng trêu ngươi.
Thất Nương vừa nhìn thấy nàng, trong nháy mắt cơ hồ có thể lập tức khẳng định, đó chính là cô em gái thiên hạ đệ nhất tài nữ của Hạ Lan Thuyền, Hạ Lan Nhị.
Thiếu nữ kia dưới tình huống nguy cấp, sắc mặt chỉ tái đi một chút, nếu không phải tay nàng gắt gao nắm chặt vào chiếc khăn để lộ ra tâm tình khẩn trương thì thật đúng không nhìn ra nàng đang sợ hãi, mà thiếu niên đi cùng bọn họ và sai vặt, nha đầu đi theo phía sau lại tỏ ra luống cuống.
Hạ Lan Thuyền tiến lên một bước che trước người thiếu nữ, mắt híp lại, sắc mặt căng thẳng….
Thất Nương nghe tiếng Song My phía sau cười khẽ, rốt cuộc mở miệng nói:
“Sa Lang, ngồi xuống!”
Lúc này, bên trong nhã gian đi ra một nam tử mặc trang phục thị vệ quát:
“Bên ngoài có chuyện gì?”
Một tiểu nhị vội chạy đến bên nhỏ giọng giải thích… Sa Lang ngoan ngoãn ngồi xuống bên người Thất Nương, nàng nhìn toàn cảnh xung quanh, cao giọng nói:
“Khiến mọi người sợ hãi là tại hạ không đúng, bất quá thỉnh mọi người yên tâm, Sa lang này không phải sói hoang bình thường, sẽ không tùy tiện thương tổn tính mạng người khác.”
Rồi không để ý đến gì khác nữa, nàng bước đến chỗ bọn Ứng Thiên.
Thị vệ kia nghe xong trình bày của tiểu nhị, đánh giá bọn người của Thất Nương mấy lần rồi xoay người trở lại nhã gian.
Nhiều năm về sau, một vị quần chúng nhớ lại tình hình lúc đó đã nói, người nào trải qua hội thi lần đó thật sự là không uổng sống trên đời, mà kỳ thực, ở tại Phong Nhã tửu lâu hội thi đã thật sự được bắt đầu.
Thật sự là không ai đoán trước được, ai cũng không ngờ rằng, những người tập hợp tại tửu lâu ngày ấy, sau này đều danh dương thiên hạ, không thiếu một người.