Tần Việt còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Tuấn đã nhanh lẹ tiến tới giải khai dây nịt y.
“Ngươi làm gì thế! Đừng làm bậy.” Tần Việt hổn hển ngăn cản hắn.
Triệu Tuấn biểu hiện rất bình tĩnh, “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi, nếu như ngươi nói không cần, thì chuyện này liền cứ như vậy quên đi. Ngươi nghĩ cho rõ ràng.”
“Ngươi khẳng định thật sự cho ta làm… cái kia?”
Tầm mắt hai người chạm nhau, Triệu Tuấn gật gật đầu.
Tần Việt do dự, y dự định lặng lẽ đứng dậy. Nếu như thật sự đem Triệu Tuấn đặt dưới thân, có thể báo được mối thù kia, cũng coi như hết giận. Tuy nhiên hắn là nam nhân a! Ngực phẳng như vậy, trên người tất cả đều là cơ bắp cứng ngắc, tuy nhiên mông thật ra lại rất vểnh, mặt cũng được… Ai nha mình nghĩ cái gì loạn thất bát tao vậy! Nếu lần đầu tiên của mình là cho người như hắn vậy, có khi nào không lên được không a?
Triệu Tuấn giống như xem thấu suy nghĩ y, “Ngươi sợ đối với ta không đứng lên được? Vậy thử xem chẳng phải sẽ biết.”
Tần Việt vẫn là không có thái độ gì.
“Được rồi, vậy quên đi.” Triệu Tuấn đứng lên.
“Ai… Đợi chút! Ta cũng chưa nói không cần a. Bất quá cũng không thể làm tại đây đi.” Tần Việt thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Triệu Tuấn xoay người, lộ ra ý vị thâm trường mỉm cười, “Vậy thì đi phòng ngươi.”
“Được.”
Tần Việt mở cửa phòng, Triệu Tuấn liền đi theo sau.
Bởi vì vừa thu thập qua, phòng sạch sẽ không ít, không còn nhiều giấy bút lộn xộn lung tung nữa. Tần Việt giải thích: “Ta hôm nay vừa quét dọn qua.” Nói xong lại cảm thấy mình lại làm điều thừa.
Hoàn hảo Triệu Tuấn cũng không phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Ngồi lên giường đi.”
“Vì sao ta phải ngồi lên giường, không phải ta thượng ngươi sao?”
Triệu Tuấn châm chọc y: “Ngươi biết sao?”
“…”
Triệu Tuấn đi qua ngồi cạnh y, tiếp tục kéo khóa quần y xuống, lộ ra quần lót màu xanh đen bên trong, rồi lấy tay kéo phân thân còn mềm nhũn của y ra, bắt đầu triệt động.
“A…” Tần Việt một chút cũng không thể nhịn, liền phát ra một tiếng rên rỉ.
“A, mới như vậy ngươi đã chịu không nổi, còn như vậy thì sao.” Triệu Tuấn nói xong liền ngồi xuống, động tác tiếp theo liền làm cho Tần Việt không thể tin nổi ── vươn đầu lưỡi liếm tính khí bán cương kia.
“Không cần! Bẩn!”
Triệu Tuấn đè lại bàn tay không an phận của y, linh hoạt vươn đầu lưỡi trước thử thăm dò liếm liếm phần thân, lại dọc theo sườn bên cạnh đảo quanh. Tiếp theo hắn há mồm đem cả hành thể nuốt vào, phối hợp tay phải làm vận động như pít tông. Tần Việt phân thân hành thể này nọ đều được chăm lo đủ, đầu nấm xinh đẹp hồng nhạt, nhìn qua thực sạch sẽ, tuy rằng so với Triệu Tuấn còn kém xa, nhưng cũng không tính là nhỏ, muốn đem cả căn nuốt vào thật sự là khó. Triệu Tuấn một bên phun ra nuốt vào, một bên dùng đầu lưỡi bao lấy linh khẩu y mà cọ xát, nước bọt dọc theo hành thể tích tích chảy xuống, đem đám lông mao dính ẩm ướt. Toàn bộ trong phòng chỉ có tiếng nước ái muội cùng tiếng Tần Việt khắc chế rên rỉ.
Tần Việt không đành lòng nhìn Triệu Tuấn dùng miệng chăm sóc phân thân mình, lại nhịn không được mà lén nhìn. Khoái cảm bị chinh phục hỗn loạn làm bản thân cảm thấy thẹn từng đợt đánh úp lại, khoái hoạt tới mức ngón tay y siết chặt ra giường dưới thân, đùi không chịu nổi khống chế mà co rúm lại, thật sự là dục tiên dục tử. Nguyên lai đây là khẩu giao trong truyền thuyết, nguyên lai là mới làm như thế này, đã muốn thư thái như vậy, nếu thật sự đem thứ này vùi vào thân thể, sẽ còn là cảm giác gì nữa?! Tần Việt nhịn không được tưởng tượng ra tư vị như vậy.
“Ha a… Ngươi đừng hút… Ta, ta muốn… Bắn! A!” Tần Việt rốt cuộc không đủ kinh nghiệm, bị Triệu Tuấn liếm như vậy không bao lâu, liền cuồn cuộn cảm giác muốn bắn. Y vốn định đem thứ gì đó của mình rút khỏi miệng Triệu Tuấn, nhưng Triệu Tuấn đè lại y, mãi đến một khắc cuối cùng mới buông ra. Chất lỏng màu trắng bắn tung tóe khắp tay Triệu Tuấn.
“Thực đậm, ngươi bao lâu không có bắn rồi?” Triệu Tuấn mặt không đổi sắc, Tần Việt lại bởi vì cao trào và thẹn thùng mà đỏ thẫm cả mặt.
“Từ lúc nằm viện ra vẫn chưa có…”
Triệu Tuấn lấy khăn giấy bên giường xoa xoa tay, đứng lên bắt đầu cởi nút áo mình. Tần Việt ngơ ngác nhìn hắn đem áo sơmi cởi ra, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, lại cởi bỏ đai lưng, để mặc cho quần theo bên hông chảy xuống. Nhìn Triệu Tuấn chỉ mặc một cái quần lót màu trắng hướng mình tiến đến, Tần Việt hung hăng nuốt nước miếng. Y nhìn cơ bụng săn chắc của Triệu Tuấn, cảm thấy trong người có chút nóng lên, nửa người dưới vừa nhuyễn xuống lại có xu thế ngẩng đầu. Dường như thân thể nam nhân nhìn cũng rất đẹp, sao thời đại học mình lại không phát hiện ra.
Lúc này, Triệu Tuấn chạm đến tay y, người dán đến ngực y, dùng thanh âm trầm thấp mà mị hoặc hỏi: “Muốn sao? Hiện tại ngươi cũng không uống rượu.”
“Ta…” Tần Việt cúi đầu, ánh mắt phiêu đến hạ thân Triệu Tuấn. Một thanh âm ghé vào lỗ tai y hò hét: Tỉnh tỉnh a! Đây là nam nhân a! Sẹo vừa tốt đã quên đau sao! Làm cùng hắn thì ngươi chờ mà thừa nhận mình cũng thích nam nhân đi! Ngươi liền biến thành đồng tính luyến ái a!
Biến thành đồng tính luyến ái… Đồng tính luyến ái…
“Ta không cần!” Tần Việt một phen đẩy Triệu Tuấn ra, “Ta không thích nam nhân.”
“Được.” Triệu Tuấn cười, làm cho người ta thấy không rõ thần sắc dưới đáy mắt, “Chuyện này cứ như vậy bỏ qua. Ta sau này sẽ không làm vậy, nếu như ngươi không tin lời ta, ta có thể chuyển đi.”
“… Ta không phải ý tứ này.”
Triệu Tuấn nhặt đống quần áo lộn xộn lên, ngữ điệu vẫn là nhất quán thoải mái, “Được rồi, tưởng ngươi chịu theo ta lên giường thử cảm giác nam nhân, không ngờ vẫn như vậy. Ngủ ngon, bye bye ~”
Triệu Tuấn có tính toán, chủ động hiến thân chính là để thử mà thôi.
Dù sao với hắn mà nói, lên giường với việc ăn ngủ giống nhau, là nhu cầu sinh lý bình thường, không hề là vấn đề đạo đức gì. Tuy rằng hắn quen làm , nhưng ngẫu nhiên làm một lần cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Hắn thực muốn biết tính hướng của Tần Việt, hắn muốn biết y rốt cuộc là phẫn trư ăn lão hổ, hay là thật sự đối với tính sự không biết gì.
phẫn trư ăn lão hổ: Giả ngu, nghĩa đen: giả làm con trâu hiền lành mà ăn thịt được cả lão hổ ấy =))
Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi xem ra, Tần Việt thật sự không có nói dối, khả năng duy nhất là y say rượu xong tính tình đại biến mà không biết, nên mới đụng phải chuyện này.
Không đụng vào thẳng nam là nguyên tắc của Triệu Tuấn, lần này lại phá lệ. Hắn thở dài, không nghĩ tới mình cư nhiên lại làm việc này với tên xử nam Tần Việt. Bất quá từ đây về
sau cho dù Tần Việt tự đưa lên cửa, hắn cũng sẽ không làm vậy.
Mà lúc này trong phòng Tần Việt lại là một cảnh tượng khác. Tuy rằng Triệu Tuấn đã đi khỏi, phân thân Tần Việt vẫn còn đứng đĩnh như trước, này, này phải làm như như thế nào?
Tuy rằng Tần Việt không muốn thừa nhận, nhưng sự thật trước mắt, y đối với thân thể Triệu Tuấn là rất có cảm giác.
Y hoang mang lo sợ nhìn chằm chằm cái kia của mình, thực hi vọng mình đang nhìn lầm, hoặc là đang mơ thấy ác mộng. Tên kia là nam nhân a! Giống như mình đều là nam nhân a! Không ngực không mông chỉ có một cây gậy cứng ngắc của nam nhân a!!! Mình như thế nào lại có thể nghĩ tới nam nhân khác mà cứng lên!!! Này không khoa học a!!!!!!
Bất quá lại nói tiếp… So với Tiểu Băng ẩn tính cọp mẹ như vậy, tựa hồ, tựa hồ Triệu Tuấn vẫn là đáng yêu hơn… Dù sao hắn sẽ không uy hiếp nhốt mình vô Tiểu Hắc ốc, còn có thể nấu cơm, khẩu giao còn tốt như thế nữa…
“Ngao ô…” Tần Việt một tiếng kêu lên, thống khổ lăn lộn trên giường.
Y cảm thấy bắt đầu muốn tự hỏi nhân sinh lại một lần nữa…