Lúc gặp lại Tần Việt, Băng Nặc hoảng sợ “Mới đi Châu Phi về?”
“Có ý gì?”
“Ngươi trước khi ra khỏi cửa có soi gương chưa, gầy yếu như vậy, giống y như dân chạy nạn.”
Tần Việt theo bản năng xoa mặt, “Có thể là chạy bản thảo quá mệt mỏi.” Vì trấn an độc giả, Tần Việt đáp ứng hoàn thành truyện trong một tháng, nhưng ban ngày muốn viết thì không có cảm hứng, chỉ có thể mỗi ngày viết lúc quá nửa đêm. Ngủ không đủ, ngày hôm sau sẽ không thể dậy sớm, cả ngày tinh thần không tốt sẽ không thèm ăn uống, làm việc cũng là đến thật muộn mới làm, cứ lặp lại như thế.
“Hừ hừ, ngươi đừng tưởng cố ý nói vậy ta sẽ đồng tình. Lại nói tiếp, tiểu thuyết của ngươi gần đây có khởi sắc, quả nhiên là ta dạy đúng cách. Ngươi… Có phải có bạn gái không?”
Nhìn Băng Nặc vẻ mặt nhiều chuyện, Tần Việt cảnh giác, “Sao lại hỏi như thế?”
“Ngươi viết cảnh tâm tình của nữ chính sau khi thất thân hết sức tinh xảo, quả thực so với tiểu thuyết ngôn tình còn phấn khích hơn.”
“Không có, ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Tần Việt phản bác, y là viết văn vào lúc gần đây tâm tình đang rối rắm chuyện kia, nhưng sao có thể nói ra miệng. “Kỳ thật việc này ngươi lên mạng nói với ta không phải được rồi sao, sao còn muốn đến chỗ này?”
Tần Việt nhìn trong quán bar rất nhiều người cả trai lẫn gái, cảm thấy không được tự nhiên. Huống chi y ở trong này còn có rất nhiều thứ không muốn nhớ lại.
Băng Nặc lắc ly rượu rồi uống cạn, “Tiêu khiển thôi mà, một người đi buồn lắm.”
“Bạn ngươi lần trước A Lam đâu?”
“Nàng cuối tuần muốn ở bên bạn trai, ai, trọng sắc khinh bạn.”
“Vậy ngươi cũng có thể tìm nam nhân khác cùng ngươi a.”
Băng Nặc vừa liếc vừa nhìn y một cái: “Sao có thể không muốn, ta vẫn bảo trì hình tượng thục nữ không thấy sao. Ta là muốn năm nay phải được gả đi lấy chồng!”
“… Mà chẳng lẽ ta không phải nam nhân sao?”
“Ngươi phải sao?”
“…”
Tần Việt đau lòng, y cúi đầu thống khổ uống nước trái cây.
Lúc này, khóe mắt y quét đến hai thân ảnh quen thuộc. Là Triệu Tuấn? Cái người bên cạnh hắn kia không phải nhân viên phục vụ lần trước sao? Hai người nguyên lai là như thế này.
Triệu Tuấn nhìn thấy Tần Việt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, quay đầu hướng nhân viên kia nói chút gì đó. Hai người ở quầy bar tạm dừng một lát, rồi cùng hướng Tần Việt đi tới. Tần Việt không biết tại sao hô hấp lại có chút hỗn độn.
“Hi~~ Tần tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.” Nhân viên kia hướng Tần Việt chào.
“A, ngươi còn nhớ rõ tên của ta.”
Nhân viên quán bỡn cợt liếc mắt nhìn Triệu Tuấn một cái, ” Bằng hữu của Triệu tiên sinh ta sao lại không nhớ rõ. Nga, ta là Chu Đức Gia, ngươi gọi ta A Đức là được rồi.”
“Ngươi sao lại ở đây?” Triệu Tuấn ánh mắt đang đảo qua nhìn Tần Việt cùng Băng Nặc.
Tần Việt bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, lập tức giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, đây là biên tập của ta, chúng ta tới đây bàn chút công việc.”
“Phải không? Vậy chơi vui vẻ.” Triệu Tuấn hiển nhiên không quá tin tưởng.
Tần Việt lại hỏi: “Ngươi bao giờ về, cho ta đi nhờ xe.”
“Này thì…”
Lúc Triệu Tuấn còn đang do dự, Chu Đức Gia cười giúp hắn trả lời: “Hắn hôm nay có việc, không quay về. Chúng ta đi trước, không quấy rầy các ngươi bàn công chuyện.”
Sau khi hai người rời đi, Băng Nặc thở dài, “Bộ dạng hai người đều không tệ, đáng tiếc đều là cơ lão (gay ấy =))), năm nay nam nhân tốt đều có bạn trai.”
“Ngươi sao lại biết?”
Băng Nặc đắc ý, “Từ ánh mắt họ trao đổi ta liền nhìn ra, ta còn biết cái tên A Đức kia đối với bạn ngươi có ‘Tính thú’.” (XXX =)))
Tần Việt nóng nảy, “Bọn họ không phải cái loại quan hệ này!”
“Cơ hữu (gay) gặp mặt không lên giường, còn gì vui nữa, mọi người đều như vậy. Ngươi còn nói cái gì nữa?”
Băng Nặc nói câu nào cũng đều trúng trọng tâm, đả kích Tần Việt không nâng nổi đầu dậy.
Lúc này phục vụ đi ngang, Băng Nặc lại lấy ly cocktail. Tần Việt khuyên nàng: “Ngươi vẫn là uống ít chút đi.” Kí ức chuyện lần trước y vẫn còn nhớ như mới.
Băng Nặc vẫy vẫy tay, “Không sao, dù sao ta không lái xe, buổi tối bắt xe về. Ngươi muốn đến một ly không?”
Tần Việt dùng sức lắc đầu, “Không cần, ta uống rượu sẽ xảy ra chuyện!”
“Nga?” Tần Việt thề y đã nhìn thấy mắt Băng Nặc xẹt qua một đạo tinh quang, “Ngươi lần trước uống rượu sao?”
“Ách, này…”
May mắn Băng Nặc cũng không dây dưa nhiều vấn đề này, mà là tốt bụng đề nghị: “Vậy thì cho ngươi một ly Lam Môi trà đi. Yên tâm, trà thôi, uống không say.”
Mới là lạ!
Bên kia phòng, Triệu Tuấn đang cùng Chu Đức Gia bồi rượu. Trong bóng đêm, Chu Đức Gia bắt lấy tay Triệu Tuấn, tiến đến bên tai hắn phun mùi rượu: “Ngươi sao lại rầu rĩ không vui, ta vừa rồi nói sai gì sao?”
“Sao vậy được.”
“A Tuấn, tối hôm nay đừng về nhà đi.” Tay y đè lên tim hắn.
Triệu Tuấn cười nhìn y một cái, “Đi nhà ngươi hay vẫn là khách sạn?”
Chu Đức Gia bị ánh mắt hắn nhìn xương cốt đều mềm nhũn, “Bằng không chúng ta đi vào toilet, ta sắp nhịn không được rồi, không tin ngươi sờ sờ.” Nói xong hắn kéo tay Triệu Tuấn bao trùm phân thân mình, ngón tay vừa chạm vào liền mang đến một tia run rẩy. Chu Đức Gia ghé vào bên tai Triệu Tuấn, phát ra một tiếng rên thở nhẹ.
Triệu Tuấn tình dục cũng bị y châm lên, cười nói: “Hôm nay sao lại tao như thế?”
“Ngươi đều lâu lắm rồi không tới tìm ta, a Tuấn, ta nhớ ngươi. Ngươi có biết, ta…”
Triệu Tuấn ôm hắn đứng lên, “Đi thôi, ta hiện tại liền thỏa mãn ngươi.”
Toilet nam không có ai, hai người vừa vào cửa liền bất chấp ôm hôn cắn lên. Chu Đức Gia giống như bị trúng dược tà cả người yếu đuối vô lực, chỉ có thể bám lấy trên cổ Triệu Tuấn. Hai người một bên cắn một bên lẩn vào một gian phòng, khóa cửa sau lưng lại.
Chu Đức Gia cúc áo sớm đã bị mở thất linh bát lạc, lộ ra vòm ngực mê người cùng hai khỏa mận hồng. Y nhiệt tình đem đầu Triệu Tuấn ấn hướng đến ngực mình, lại sốt ruột cởi đai lưng Triệu Tuấn ra.
“Gấp cái gì.” Triệu Tuấn đem tay trái chế trụ hai tay y áp lên đỉnh đầu, tiếp theo cúi đầu kiên nhẫn liếm viên nhỏ bên phải, tay phải lại lần đến mặt sau cách lớp vải dệt như cố ý vô tình tìm tiểu huyệt.
“A Tuấn, a Tuấn… Nhanh chút, cẩn thận có người…” Chu Đức Gia gấp giọng thúc giục, như thế này quả thực giống như muốn khóc ra.
Triệu Tuấn lại không chút hoang mang đùa bỡn y, “Muốn đến như vậy, ngươi gần đây có tìm người chơi đùa nơi này không?” Chu Đức Gia lắc lắc đầu.
“Vậy thì để ta kiểm tra.”
Chu Đức Gia ngoan ngoãn cởi quần quỳ gối lên bồn cầu, lộ ra tiểu huyệt hé ra hợp lại, phía trước nhục bổng đã cao cao nhếch lên, chảy ra mấy giọt nước trong suốt.
“A Tuấn, cho ta…” Chu Đức Gia quay đầu thúc giục Triệu Tuấn, thấy Triệu Tuấn vẫn là quần áo chỉnh tề đứng phía sau mình, tương phản thật lớn này làm cho y nháy mắt hưng phấn.
“Chơi cho ta xem.” Triệu Tuấn dán lại sau lưng Chu Đức Gia, nắm cổ y ra lệnh.
Chu Đức Gia không dám phản đối hắn, dùng đầu lưỡi liếm ướt ngón tay, đem đến tiểu huyệt, trực tiếp đem hai ngón tay sáp đi vào.”Nha…” Y hưng phấn mà kêu to, hậu huyệt cũng phát ra tiếng tiếng nước dâm mỹ.
Lúc này, cửa toilet vang lên một thanh âm. Triệu Tuấn vội vàng che miệng Chu Đức Gia, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng, tiếp tục.” Chu Đức Gia hưng phấn rung đùi, thân mình không ngừng ở trên người Triệu Tuấn mà cọ. Triệu Tuấn nhìn ánh mắt cơ khát kia, ngầm đưa tay cầm thân trước y, cao thấp triệt động đứng lên.
Bên tai hai người truyền đến tiếng bước chân, cuối cùng dừng lại ở ngay gian kế bên. Triệu Tuấn không khỏi thầm mắng, nhiều gian cách xa như vậy, tại sao cố tình lại chọn ngay gian kế này.
Tần Việt nhu nhu mắt, lại đánh cái nấc, “Ách… Có người sao, mở cửa ra, ta muốn đi toilet… Ngô… Không nín được.”
Triệu Tuấn nghe thanh âm quen thuộc, lưng có chút cứng ngắc, động tác trên tay bất tri bất giác đã dừng lại.
Tần Việt đạp cửa, vẫn là không có người đáp lại, lại bất tri bất giác chạy sang phòng cách vách. Triệu Tuấn tinh tường nghe được tiếng nước chảy của y, hơn nữa còn lẩm bẩm: “… Đầu sao lại choáng váng thế này…”
Lúc này lại có người tiến vào, thấy Tần Việt chẳng những không tiểu vào bồn tiểu mà đứng trước bồn cầu, hơn nữa lại không nhắm trúng vào được bồn cầu, không khỏi oán giận: “Ôi cái con ma men này, đứng tiểu tiện ở đâu vậy! Thực ghê tởm.”
Tần Việt kéo khóa quần hướng người kia ngây ngô cười: “Hắc hắc, ngươi mới say… đó! Ta không có say! Ta mới uống… có ly trà làm sao say được!” Nói xong liền lắc lắc lắc lắc đi ra ngoài.
Đến khi toilet bên ngoài lại khôi phục yên lặng, Triệu Tuấn mới nhớ ra mình và Chu Đức Gia đang làm cái gì. Vì tinh thần khẩn trương cao độ, tại lúc Triệu Tuấn còn không biết, Chu Đức Gia liền đã bắn một lần. Y quay đầu nhìn Triệu Tuấn, đem mông mân mê nâng lên cao, ánh mắt tràn ngập ám chỉ.
“Đến…”
Nhìn cửa sau đang mở rộng của Chu Đức Gia, Triệu Tuấn đột nhiên không có hưng trí.
“A Tuấn ngươi xảy ra chuyện gì?” Chu Đức Gia vẫn còn chưa được biết mùi vị đại nhục bổng, vẫn đương giương chân chờ đợi.
Triệu Tuấn do dự một chút, vẫn là trả lời: “Ta đột nhiên nhớ có chuyện cần làm, tối nay không thể cùng ngươi. Nhớ rõ mặc lại quần áo rồi ra ngoài.” Nói xong không để ý Chu Đức Gia trợn mắt há hốc mồm, đẩy cửa đi ra ngoài.