Sau khi xử lý xong xuôi chuyện đám trẻ, hậu quả của việc này chính là hai người ngơ ngác đứng nhìn cánh cổng trường đã bị khép chặt. Đã quá thời hạn được phép vào trường.
Triền Duy đưa tay sờ vào cánh cổng thở dài rồi lại chép miệng. Hiển Thi nhìn cánh cổng rồi lại quay lưng bước đi.
"Ê này! Cô đi đâu thế?"
"Về!"
Thi trầm tĩnh nói, chân vẫn không dừng bước.
Đã quá thời hạn vào trường rồi, không vào lớp được vậy ở đây làm gì?
"Về cái gì, học sinh nào cũng bỏ về hết như cô chắc cái trường này tẻ nhạt lắm."
Hiển Thi quay lại nhìn Triền Duy, qua cách nói thản nhiên của tên này cô có thể chắn chắc rằng đối với chuyện như vậy cậu ta đã quá sành sỏi rồi.
Triền Duy đưa Hiển Thi mon theo rào chắn của trường học, cậu và cô đứng nơi góc khuất, Duy chỉ tay về hướng hai thanh niên cũng đi học muộn. Hai người họ lén lút dè chừng vừa leo được nửa đường thì bên trong tường phát ra tiếng động.
"Phát hiện rồi!"
"Có hai người bên này trèo tường vào."
"Bắt họ lại! Bắt họ lại!"
"Tóm lấy chân mau, đừng để họ thoát."
Hai thanh niên xui xẻo bị tóm được chỉ biết khóc thét kêu gào trong lòng, bùi ngùi không cam chịu nhưng đành bất lực bị đưa đi.
Hiển Thi chớp mắt nhìn cảnh tượng ấy, có cảm giác về nhà vẫn tốt hơn. Ngược lại với cô, Triền Duy có vẻ rất hớn hở, cậu thích chí chỉ tay về hướng hai thanh niên vừa leo vào.
"Nơi đấy chỉ rành cho những người không có kinh nghiệm, giờ của sao đỏ luôn chực chờ ở đấy."
Cậu lại tiếp tục.
"Ngôi trường này từ trước đến nay luôn rất khắc khe với những học sinh vi phạm nội vi. Cô muốn biết sao không? Vì họ thiếu người dọn nhà vệ sinh.. kaka."
Hiển Thi nhìn gương mặt hồ hởi của Triền Duy lúc này thì cạn lời, trông cậu ta có vẻ phấn khích trong khi bản thân lại chẳng khác gì những người vi phạm đấy.
Thi mở lời giễu cợt.
"Đây chắc là lời của học sinh gương mẫu sắp được dọn nhà vệ sinh?"
"Chậc! Học sinh gương mẫu sẽ luôn gương mẫu nếu biết cách luồn lách luật mà không để bị phát hiện."
Nói rồi cậu lại đưa cô đến cạnh một thân cây phượng vỹ sau trường, lợi dụng sức đà của cây nhảy bật lên thuận lời vào trường mà chẳng ai nhìn thấy.
Triền Duy nhìn Hiển Thi vẫn chưa nhảy xuống, cậu còn tưởng cô sợ độ cao nên đưa tay ra ngoắc ngoắc ngụ ý bảo cô hãy bám lấy tay mình.
"Gì vậy?"
Hiển Thi thấy tên này làm động tác kỳ quái thì khó hiểu hỏi.
"Đưa đây!"
Cô lại hiểu nhầm ý cậu nên tiện tay ném thẳng cặp sách của mình vào mặt Triền Duy
"BỐP"
Sau đấy tự thân nhảy xuống.
Triền Duy bị cặp sách đập vào mặt thì đau điếng người, lấy tay xoa xoa mũi rồi bực bội ném trả lại cô.
Hiển Thi chụp lấy cặp của mình, nhìn xung quanh, lại chỉ thấy nơi đây đều trồng rau và rau, xung quanh những ụ rau xanh mới nhú là giàn dây leo dưa chuộc, mướp, bí. Những cuốn lá nhỏ xíu vẫn còn đọng lại vài giọt nước man mát dịu nhẹ tạo nên một hình ảnh thư thái an bình.
"Đây là nơi thu hoạch rau sau những bữa ăn trưa trong trường đấy, cũng là sản phẩm được tạo nên từ những người vi phạm nội quy nhà trường."
"Thú vị nhỉ."
Ngôi trường này có nhiều điểm độc đáo cá biệt khiến Hiển Thi cũng phải cảm thán.
Hai người vừa đi được vài bước thì lại nghe văng vẳng tiếng của hai nữ giáo viên đang trò chuyện và sắp tiến gần đến đây.
Triền Duy là người đầu tiên phát hiện ra, cậu nhanh tay giật lấy cặp Hiển Thi rồi ném cả hai cặp khuất sau dàn dưa chuột. Sau đấy kéo cô ngồi xỏm xuống luống rau cải cùng mình.
"Nhổ cỏ đi!"
"Hả?"
"Nếu không muốn đi cọ nhà vệ sinh thì nhổ cỏ với tôi."
Lúc đấy Hiển Thi cũng đã phát giác ra sự xuất hiện của hai giáo viên đang huyên thuyên sau lưng mình, cô ngoan ngoãn làm theo.
Một giáo viên nhìn bóng lưng cặm cụi siêng năng của hai học sinh thì niềm nở ngợi khen.
"Giỏi quá! Vất vả cho hai em rồi."
"Vâng ạ!"
Triền Duy xảo trá tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Bước cuối cùng để không bị phát hiện, chỉ có thể leo trực tiếp cửa sổ vào phòng học. Triền Duy nhặt một viên sỏi nhỏ dưới đất ném lên, chưa đầy năm giây sau có hai người cúi xuống nhìn cậu vẫy vẫy tay phấn khích nói với xuống.
"Chẳng có ai trên này cả, lên được rồi."
Triền Duy ngoắc ngoắc, một đoạn dây thừng từ trên được thả xuống. Cậu nhìn Hiển Thi chỉ vào đoạn dây ý bảo cô lên trước đi.
Thi lắc đầu, không tin tưởng tên này cho lắm, nhỡ đâu cái dây không chắc thì sao? Cô vẫn nên cho cậu ta thử nghiệm trước.
"Hiển Thi, cậu không cần phải lên lớp bằng sợi dây mốc meo đấy đâu."
Giọng nói Nguyệt vang lên từ đằng sau khiến cả Hiển Thi lẫn Triền Duy đều bất ngờ. Đột nhiên không biết lúc nào lù lù xuất hiện từ phía sau, đến không tiếng động đi không ai biết. Đúng là không uổng cái danh xưng con hổ sao đỏ.
Triền Duy nhướn mày, thanh âm nghe có vẻ nhượng bộ nhưng thực chất lại là khiêu khích.
"Lớp trưởng Nguyệt Anh, cô không nhẫn tâm đến mức cho bọn tôi đi cọ nhà vệ sinh chứ?"
"Tôi có nhẫn tâm đấy, nhưng là nhẫn tâm với cậu!"
Nguyệt Anh cau mày, lời nói mang theo ngữ điệu không vui hừng hực bước đến chỉ trích Duy.
"Triền Duy, sao cậu dám xúi giục Hiển Thi làm những việc như thế này hả? Được lắm lớp phó, chắc cậu cần tôi sắp xếp cho cậu dọn hết nhà kho sau trường nhỉ?"
"Hả! Cái nhà kho đấy rộng lắm, tôi chỉ đi trễ có một buổi không cần phải phạt nặng thế chứ?"
Triền Duy nhướn mày bĩu môi thách thức.
"Cô đang lạm dụng chức quyền."
Nguyệt Anh hậm hực lườm Triền Duy, nếu lần sau còn dám rủ rê Hiển Thi trèo rào vượt tường gì gì nữa, cô sẽ không nương tình mà cắt nát bét sợi dây của cậu ta, cấm tuyệt chẳng cho kẻ nào giúp đỡ tên sa đọa này ngủ gật trong lớp học.
Nguyệt Anh nhìn sang Hiển Thi, quay ngoắt thái độ khác hoàn toàn so với khi đối với Triền Duy, vồn vã thân thiện với cô, ân cần mở lời.
"Hiển Thi, cùng tôi vào lớp bằng đường chính nhé."
"Như vậy cũng được ư?"
Hiển Thi chớp mắt.
"Đương nhiên là được rồi! Chỉ cần cậu đi cùng tôi."
Nguyệt Anh tự tin cam đoan.
Hiển Thi chỉ vào Triền Duy.
"Thế còn cậu ta?"
"Đương nhiên là để cậu ta leo cửa sổ rồi, ngày nào mà hắn chẳng đu dây diễn xiếc, đấy là sở trường của cậu ta mà."
Sau đấy Nguyệt Anh kéo tay Hiển Thi đi cùng mình.
Đúng là lời nói đanh thép của lớp trưởng có khác. Triền Duy mặt kệ hai cô gái này, ung dung leo lên cửa sổ vào lớp. Dù sao thì Hiển Thi đi cùng Nguyệt Anh chắc chắn sẽ không sợ bị sao đỏ bắt dọn vệ sinh.
Nhìn theo bóng lưng hai thiếu nữ rời đi, Duy đột nhiên có một cảm giác khó tả. Giống như bản thân vừa bị Nguyệt Anh giật mất đồ vậy, mà giật mất cái gì cậu lại không nghĩ ra?
Ba người trong nhóm sao đỏ từ xa nhìn thấy Nguyệt Anh đi cùng Hiển Thi thì vui vẻ lon ton chạy đến.
"Nguyệt Anh, hôm nay bọn mình phát hiện được tám người đi trễ."
"Hôm nay phân công cho họ làm gì đây, lau kính được không?"
Đối với một vừa người tài sắc, vừa thường xuyên giúp đỡ, chỉ dẫn để nâng cao thành tích của họ trong học tập như Nguyệt Anh. Những người trong đội sao đỏ lại hoàn toàn thần tượng và răm rắp nghe theo.
Nguyệt Anh nhìn sang Hiển Thi, lo rằng Thi sẽ không thoải mái vì cô ấy hôm nay cũng nằm trong nhóm người đi học muộn.
Thôi thì, cứ xem như tôi vì Hiển Thi mà nới lỏng cho mấy người vậy.
"Cảm ơn đội sao đỏ đã đã vất vả, nhưng hôm nay chỉ nhắc nhở họ nhẹ thôi, cho tất cả về lớp hết đi."
Nguyệt Anh dứt khoát nói. Mấy người đi học trễ nghe vậy thì vui mừng hớn hở ra mặt, họ rối rít xuýt xoa cảm ơn Nguyệt Anh và đội sao đỏ rồi đồng loạt giải tán trở về lớp của mình