Thay Cầu Vồng Bên Em

chương 22: thanh niên lạ mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ ra chơi, cả lớp nhoi nhoi nhìn ra ngoài cửa sổ hào hứng chỉ trỏ rồi chen nhau chạy ầm ầm ra ngoài.

"Này! Khối lớp trên đang có trận thi đấu bóng chuyền đấy. Chúng ta mau đi xem đi."

Tượng Minh hứng khởi chạy đến bàn Triền Duy lắc lắc vai cậu.

"Triền Duy, Nhanh đi nào! Nếu không trận đấu sẽ kết thúc đấy."

Duy chậm rãi gấp cuốn sách lại, vươn vai rồi nằm ườn ra bàn lười nhác.

"Không thích! Không đi!"

"Đừng như thế mà. Lần nào bọn tôi rủ rê nài nỉ, cậu cũng đều khước từ cả. Cứ nằm ì ạch hoài như thế sẽ mọc rễ đấy."

"Mọc rễ cành thích!"

Câu nói thờ ơ bất cần đời của Triền Duy khiến Tượng Minh cũng phải cạn ngôn.

"Đồ con heo! Dậy đi, dậy đi chơi đi. Nếu không cậu sẽ có một cục mỡ chà bá trên mặt đấy."

Minh vừa mắng vừa năn nỉ ỉ ôi, vừa dùng sức lôi kéo Triền Duy đi theo mình nhưng đều vô ích.

Người gì đâu mà vừa mạnh vừa lỳ, lỳ như con bò mà mạnh cũng như con bò. Bất lực nên Minh chỉ đành đá một cái vào chân con bò Duy, sau đấy ôm chân đang đau của mình lò cò mò ra ngoài.

Thoáng chốc trong lớp trở nên vắng vẻ tĩnh mịch, chỉ còn lại Hiển Thi đang đơn độc đọc sách và Triền Duy vừa đi vào cõi mộng.

Hiển Thi cũng chẳng khá hơn, cô từ chối việc các bạn nữ rủ rê xuống căn tin trường học. Đến những nơi đông người Thi chẳng thể nào cảm thấy thoải mái.

Còn Nguyệt Anh thì đang tham gia ôn luyện Tiếng Anh để chuẩn bị cho kỳ thi cấp Thành Phố sắp đến.

Tiếng chim hót líu lo cùng tiếng cười nói huyên náo, hò hét phấn khích của những học sinh đang tập trung đông nghịt tại sân thi đấu để xem trận bóng chuyền đàn anh khối mười hai.

Lại chẳng ai còn tâm trí đâu để chú ý đến một nam thanh niên lầm lì đang lẳng lặng tiến đến lớp 11A1. Cậu ta kéo mũ áo khoác màu đen của mình để che đi vết sẹo đỏ tròn trên trán, sau đấy hai tay để trong túi áo tỏ vẻ thần bí.

Chàng trai đứng sững bên ngoài một lúc rồi lại dứt khoát bước vào lớp, lạnh lùng và âm u lướt qua Hiển Thi đang ngồi bàn trên đọc sách, quả quyết bước đến gần Triền Duy.

Cậu nhìn vào gương mặt thanh tú đẹp đến mê người của Duy, bỗng chốc trong lòng thanh niên từ lâu đã cất giấu ngọn lửa âm ỉ nay lại bùng phát dữ dội.

Trên tay dần động đậy.

"Bốp!"

Một cuốn sách nhanh như cắt lao đến đập mạnh vào cổ tay cậu thanh niên. Một con dao bấm sắt nhọn sáng bóng rơi xuống đất tạo nên một âm thanh chói tai rợn người.

Vừa nãy khi thanh niên bước vào lớp, hơi thở gấp gáp loạn nhịp không tự chủ của cậu ta khiến Hiển Thi chú ý. Hai tay còn cho vào túi, tay bên phải lại mang một vật gì khiến túi cộm lên, cùng với ánh mắt quái dị trừng trừng như muốn nuốt sống người hướng về phía Triền Duy mà xông xồng xộc đến. Đúng thật là có điềm, nhưng mà điềm này cô thấy hắn chơi hơi lớn.

Cậu thanh niên đôi mắt long lên màu đỏ máu căm phẫn nhìn người vừa phá hỏng chuyện ấp ủ bấy lâu của mình, răng hắn nghiến lên ken két như tiếng thét của máy khi cưa dừa.

Còn chưa đợi thanh niên lao đến vồ lấy cô. Hiển Thi đã nhanh chân đạp mạnh chiếc ghế bên cạnh khiến cậu ta nhe răng mà ôm trọn một cái ghế vào người, lùi ra sau mấy bước rồi ngã nhào đập dập mông xuống đất.

"ẦM!"

Triền Duy nghe tiếng động lớn khẽ cựa người, còn chưa kịp ngẩng mặt lên xem có chuyện gì thì Hiển Thi bước nhanh về phía cậu nắm lấy cổ áo Duy mà thẳng tay một phát kéo dựng đứng lên.

Triền Duy trong cơn mớ ngủ chợt bừng tỉnh, cậu mơ màng nhìn xung quanh, thấy Hiển Thi đang siết lấy cổ áo mình thì ngơ ngác.

"Cô làm gì tôi vậy?"

"Nếu không muốn bị cậu ta xuyên thành xác khô thì tỉnh đi."

"Hả?"

Hiển Thi cau mày dõng dạc cảnh báo, cô chỉ ngón tay về hướng thanh niên. Triền Duy mới ngủ dậy còn ngu ngơ chưa kịp hiểu tình hình thì ngô ngố chẳng hiểu con nhỏ này đang lảm nhảm cái gì.

Cậu lần đầu nghe thấy chuyện gì lạ như vậy nên chưa kịp tải não về, cứ tưởng tai mình lùng bùng nên nghe nhầm.

Đến khi nhìn thấy chân Thi đang đạp lên một con dao sắt bén, và một cậu thanh niên xa lạ mà Duy chẳng biết là ai đang ngồi ngửa kinh hoàng nhìn cậu với ánh mắt đỏ tia máu chứa đầy sự thù ghét.

"Hiển Thi, Chuyện gì xảy ra vậy? Người này là ai?"

"Cậu ta muốn giết cậu."

"Hả.. gì.. hả.. tại sao?"

Tuy hơi bất ngờ và khó hiểu nhưng Triền Duy có thể nhận thấy sự bất thường tại nơi này, chính người này. Nhưng người này là ai? Cậu đã từng gặp bao giờ đâu? Hoàn toàn dù chỉ là một chút ấn tượng cũng chẳng có.

Thanh niên xốc lại tinh thần, hừng hực khói lửa thanh xuân nhanh tay với lấy thanh sắt kê trên kệ tủ đựng dụng cụ học tập, rồi hồng hộc lao đến như một con bò điên xổng chuồng, lại rú lên như một con chó dại thống khổ.

"Triền Duy, mày là thằng khốn! Hôm nay tao phải giết mày."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio