IPad
09:17
Giang Diệc Huyên đột nhiên thò tay qua cầm hành lý của tôi và nói: “Chị, để em cầm hành lý lên giúp chị. Tay chị là tay của nhà thiết kế, làm sao có thể tự mình cầm hành lý chứ?”
Tôi bị cô ta quấy nhiễu đến mức thật sự thấy phiền nên nhíu mày hỏi: “Cô rốt cuộc có chuyện gì? Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi.” -
|
Giang Diệc Huyên vừa nghe tôi nói như vậy thì | ngần người ra một lát mới mở miệng nói: "Thật ra |
Cũng không có gì. Em chỉ muốn nghe một chút về chuyện của hai người thôi. Em cảm thấy nghề nghiệp của chị và ngài ấy chênh lệch quá lớn, cho nên." Ở
“Cho nên có muốn biết tôi rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể làm cho người đàn ông ưu tú như Lý Hào Kiệt không ngừng một lòng yêu tôi đúng không?” Tôi ngước mắt và tiếp lời Giang Diệc Huyên,
"Không phải, không phải, em không có ý này. Em cảm thấy chị Sa Điệp rất xuất sắc. Em chỉ thấy tò D 09:17
22.22%
Pad
09:17
“Vậy cô cũng đừng tò mò nữa.”
Tôi đã hoàn toàn không để ý tới Giang Diệc Huyên mà kéo hành lý, trực tiếp đi vào trong thang máy.
Giang Diệc Huyên muốn đuổi theo những tôi đã ấn nút đóng cửa lại. Cho dù cửa đóng rất chậm thì cô ta vẫn không kịp chạy qua.
Do
Chờ sau khi tôi đi tới mới phát hiện ra Lý Hào Kiệt không có ở trong phòng ngủ. Tôi đi thẳng tới phòng go sách.
|
Anh đang ngồi ở trước bàn làm việc xem tài liệu, nghe tiếng tôi bước vào liền hỏi mà không hề ngẩng đầu lên: “Sao em lại chậm như vậy?”
“Em bị Giang Diệc Huyện quấn lấy.” Tôi đi tới.
Anh nghe tôi nói đúng tên của Giang Linh mới ngước mắt và buông tài liệu trong tay xuống, khóe miệng hơi cong lên: “Xem ra cô ta đã nói cho em biết rồi.”
D
09:17
33.33%
IPad 3
09:17
42%D
| Vậy tại sao anh lại thích một người bình thường như tôi. Thật ra tôi cũng không biết câu trả lời về điều này.
| Hoặc nói trước đây không lâu, tôi cũng không tin Lý Hào Kiệt yêu tôi.
Người đàn ông khẽ cong môi và giơ tay lên giữ gáy của tôi lại, anh hơi nâng cằm lên hôn tôi rồi mới nói: “Là bởi vì mạng của anh do em cứu về, cho nên cả đời anh cũng chỉ thuộc về em.”
Nghe anh nói vậy, tôi không nhịn được mà cong | môi lên: “Anh nói phải giữ lời đấy.”
|
Đây."
Nói xong, tôi giống như Thiểm Thiểm giơ ngón út tay phải ra và muốn ngoéo tay với Lý Hào Kiệt.
Nói xong, ta
Anh không hề do dự cũng giơ tay ra, ngón út của anh ngoắc lấy ngón út của tôi: “Anh đã từng nói, lời anh nói ra thì sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”
Sáng sớm hôm sau, tôi rời giường trước. Sau khi rửa mặt, tôi tự mình xuống làm bữa sáng cho Lý Hào Kiệt. 1 09:17
55.56%
Pad
09:17
Bởi vì những lời nói chuyện của tôi và Giang Diệc Huyện hôm qua, tất cả người giúp việc đã có nhận thức mới về thân phận của tôi.
Có lẽ trong lòng mọi người có ý kiến nhưng ngoài mặt lại chẳng ai dám nói ra.
Khi tôi đi xuống, tất cả mọi người rất cung kính chào một tiếng: “Bà chủ.”.
Tôi khẽ gật đầu và định giải thích, nhưng do dự
Do
Một lát vẫn không nói gì mà đi thẳng tới phòng bếp
P
Phòng ban
O
|
Một người giúp việc đi tới nói: “Sa Điệp, tôi tới rồi.” Chờ cô ta nói xong mới lập tức đổi giọng: “Bà chủ, xin lỗi, tôi quen miệng.”
Chủ Chờ cô tap việc
G
“Không sao, gọi gì cũng giống nhau thôi.” Tôi lắc đầu: “Cô cứ để tôi làm bữa sáng cho.”
Tôi nói xong liền lấy đổ ra và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Chẳng bao lâu, một bữa sáng đã được làm xong, D 09:17
66.67%
Pad
09:17
khi tôi đẩy chiếc xe ăn đi lên thì thấy Lý Hào Kiệt đã rửa mặt xong.
Anh thấy tôi đẩy xe ăn đi tới thì sắc mặt không tốt lắm: “Về sau em không cần phải làm việc này nữa.”
“Em muốn làm mà.”
Tôi nói xong liền đặt bữa sáng ở trên chiếc bàn trong phòng, sau đó kéo ghế và ngồi xuống.
Tôi nhìn thức ăn đầy một bàn và nói tiếp: “Có thể làm bữa sáng cho người mình yêu là giấc mơ củ mỗi người phụ nữ, em tất nhiên cũng thế rồi.”
| “Làm người phụ nữ của anh thì không cần vất vả như vậy.” Son
Lý Hào Kiệt ngồi xuống.
“Đây không phải là vất vả mà là hưởng thụ.”
Tôi múc thêm một chén cháo nữa cho Lý Hào Kiệt.
Có lẽ Lý Hào Kiệt không hiểu loại chuyện vô cùng O 09:17
77.78%
IPad
09:17
42%D
đơn giản này chính là hạnh phúc của tôi.
Ăn sáng xong, Dương Trung tới báo cáo công việc.
Đáng lẽ tôi phải theo anh ta rời đi, kết quả lại biến thành Giang Diệc Huyên.
Khi Giang Diệc Huyên đi còn đặc biệt tới phòng sách của Lý Hào Kiệt để chào. Lúc cô ta đi vào và nhìn thấy tôi đang ở đó thì vẻ mặt có phần bất ngờ,
Đứng ngây ra một lúc lâu cũng chỉ nói được một Ecâu: “Cảm ơn ngài và chị Sa Điệp đã chăm sóc em
Mấy ngày qua, hi vọng về sau chúng ta còn có thể gặp lại."
Lý Hào Kiệt nghe cô ta nói thì kéo tôi đến bên cạnh, giọng điệu bình thản nói: “Công việc của cô đã kết thúc rồi. Về sau cô cứ gọi tôi là tổng giám đốc Lý. Bộ phim mà tôi đã hứa với cô, sau này đoàn làm phim sẽ liên hệ với cô.” Anh nói xong còn nói thêm: “Được rồi, cô đi đi.”
Giang Diệc Huyên rõ ràng không muốn đi.
O
09:17
88.89%
Pad
09:17
Nhưng một tay Lý Hào Kiệt ôm tôi, một tay cầm tài liệu hình như không hề có ý tiếp chuyện cô ta.
| Cô ta cắn môi và do dự nhiều lần mới không cam lòng rời đi.
Chờ cô ta đi rồi, Lý Hào Kiệt mới đặt tập tài liệu trên tay xuống và nói với tôi: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Đi đâu?” Tôi nghe không hiểu.
Tay tôi và nói với giọng điệu ôn hòa
C
A
“Chúng ta trở về trong thành phố thôi. Như vậy cũng tiện cho em đi làm nữa”.
Nữ TỰ TAURA Welo va cac ng cáo là anh nào đi
Non
U
09:17
100.00%