Thay Chị Lấy Chồng

chương 462: thật không thể tha thứ chính mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

IPad -

11:01

Trong nhà vệ sinh tầng một không tìm thấy người!

Tầng hai cũng không có!

Tôi và Mưu Đạo Sinh tìm một vòng cả trong lẫn ngoài, cũng không tìm được Mưu Lan Tích, tôi mới hỏi người làm: “Mẹ tôi đâu?”

Vẻ mặt người làm căng thẳng, lắc đầu: “Không thấy, từ sáng chúng tôi đã không thấy rồi.”

Tôi xông tới cửa, giày của mẹ vẫn còn, chẳng lẽ me mang dép ra ngoài đờietWriter. CC Tôi căng thẳng chết đi được!

Đôi giày, lấy điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát tới rất nhanh.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi xem camera ở công ty bất động sản trước.

| Thông qua camera, chúng tôi phát hiện, Mưu Lan Tích ra khỏi cửa vào nửa đêm hôm qua."

11:01

0.0%

Pad

11:01

.

Tôi thật sợ hãi.

| Tôi vất vả lắm mới tìm được mẹ của mình, mẹ tôi sẽ không lại xảy ra chuyện gì đó chứ!

Trong lúc nhất thời, tôi vô cùng hối hận về hành vi độc đoán hôm qua của mình.

Iddo

Tôi nên đề Lâm Kiến Thành vào nhà, dù sao thì ông ta cũng là người đàn ông mà mẹ tôi yêu thương.

Och

| Bọn họ muốn nói ch thường thôi.

N với nhân cũng bình

La Wela chạy quanto ao hayo Go Ban giàn phí. Da đó

Vần lưu Ngó

Tôi sai rồi.

Tôi sai rồi.

Tôi không ngừng đọc câu nói ấy trong lòng, khấn cầu có thể mau chóng tìm thấy Mưu Lan Tích.

Ấy thế mà chúng tôi vội vàng cả buổi trưa cũng không tìm được chút tin tức nào liên quan tới mẹ.

O

11:01

18.18%

IPad?

11:01

785

Tôi nhắc một chút: “Ví dụ như nơi nào ở thành phố Vĩnh An mà trước kia hai người thường xuyên tới hoặc là hẹn cùng nhau đi.”

Lâm Kiến Thành nghe tôi nói thế, ban đầu chẳng lên tiếng, dường như đang suy nghĩ.

Một lát sau, ông ấy mới mở miệng: “Bây giờ tôi cũng không nhớ nổi.”

Sunpo

C

N

Đúng là gọi cho ông ta cũng chả có ích gì!

Tôi đành chịu: “Vậy được rồi, nếu như ông nhớ tới nơi nào, hoặc là nhìn thấy mẹ tôi thì nhớ gọi lại cho tôi.”

Schay

Hilan

Nói xong, tôi liền cúp máy.

Bởi vì là mẹ của mình, nên tôi có dự cảm rất sâu sắc, chắc chắn lần này Mưu Lan Tích rời đi là để đi gặp Lâm Kiến Thành.

Đến nỗi đi đâu, làm sao loại đàn ông thay lòng đổi dạ này có thể nhớ rõ chuyện liên quan tới mẹ tôi có chứ. O 11:01

45.45%

Pad

11:01

| Tôi bực bội một lúc, lại tiếp tục đến hỏi thăm những cửa hàng trên đường.

Mắt thấy mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Mưu Lan Tích, càng ngày tôi càng căng thẳng.

Thời gian càng lâu, mẹ tôi sẽ càng nguy hiểm.

Một mình tôi đi dưới ánh đèn đường rực rỡ vừa mới lên, càng thêm hối hận hôm qua không cho Lâm Kiến Thành đi vào.

C

Quae η ΟΥΝ

Nếu như Mưu lan Tích thật vì chuyện này mà có chuyện, tôi thật sự không thể nào tha thứ chính mình.

Nhóm

Wel D310%

Sắc trời càng ngày càng tối, Mưu Đạo Sinh gọi cho tôi, khuyên tôi về trước.

Tôi không cam lòng.

Tôi cầm ảnh chụp của mẹ, tiếp tục đi hỏi từng cửa hàng một. O 11:01

54.55%

'

IPad

11:01

27

Đúng là có một công viên Đình mẫu đơn rất nhỏ, là một chỗ rất gần trung tâm thành phố, cách nhà của Tống Tuyết không xa lắm.

Tôi vội gọi xe chạy về phía đó, cùng lúc đó, tôi cũng gọi cho thầy Mưu.

Cũng may là giờ cao điểm buổi tối dã qua rồi.

Lúc xe taxi dừng lại, tôi xuống xe thì thấy công

Viên nhỏ này rất tồi tàn, ngay cả vé vào cổng cũng bc| khong

Ch TaisetWriter. CÓ Tôi vội vã chạy vào trong

Olantom

Công viên này cực nhỏ, nhìn một chút là hết ngay, giữa công viên có một cái hồ, bên trong có một cái đình nho nhỏ, chung quanh đều có rào chắn vây lại.

Ở đây rất yên tĩnh, xung quanh đều là cỏ cây, tôi không hề nhìn thấy bóng dáng mẹ tôi đâu cả.

“Me!”

Tôi hô một tiếng thật to. O 11:01

72.73%

11:01

78

Ba người bọn tôi đều đứng đấy hô to.

Ban đầu hai người bọn tôi hô còn không có ai đáp lại. Nhưng khi Lâm Kiến Thành hô, ở một góc xó xinh nào đó, mơ hồ nhìn thấy bóng một người đang đứng lên từ trong bụi cỏ.

“Bên kia!”

Lâm Kiến Thành hô lên.

Mấy người bọn tôi đều chạy tới!

Addos Sunp en

Hoa anh

Đ

T

Quả nhiên, một mình Mưu Lan Tích ngồi trong bụi cỏ dại, trong đôi mắt không có chút sức sống nào.

|

- Nhìn thấy chúng tôi, há hốc mồm, cũng không nói gì.

Jeb cho 02 001

“Không sao, không sao cả.” Tôi ôm lấy Mưu Lan Tích thật chặt, nước mắt không cầm được rơi xuống: “Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết.”

| “Thật xin lỗi.” Mưu Lan Tích bị tôi ôm, phát ra giọng nói rất nhẹ nhàng. O 11:01

90.91%

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio