Chắc có lẽ như thế gian thường hay nói có không giữ đến khi mất mới phát hiện nó quan trọng như thế nào. Nhưng đau đớn thay đến bây giờ cô vẫn chưa có nó mà nó đã bị cướp đi mất rồi.
Một gã bồi bàn đẩy chiếc xe chở chiếc bánh kem dâu cao tầng đến bàn của Triều Hi và Nhã Thuần.
Dưới ánh nến lung linh, tiếng hát chúc mừng sinh nhật “Happy birthday to you, happy birthday to you…” trầm ấm không ngừng vang lên, nhưng vẫn không hề có tác động đến Nhã Thuần, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.
Cảm giác đối phương thất thần, Triều Hi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nhã Thuần nói:
-Em sao thế? Cầu nguyện đi chứ, nến sắp tàn hết rồi kìa.
-Ừm.
Trong khong gian lãng mạng trước mắt, Nhã Thuần khẽ nở nụ cười chua xót, những giọt nước mắt tí tách thi nhau rơi xuống.
Triều Hi nhìn những giọt nước mắt của Nhã Thuần, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Có lẽ cô cảm động, có lẽ thật ra trong tim cô anh vẫn giữ một vị trí quan trọng. Anh tin một ngày không xa cô sẽ chấp nhận tình cảm của anh.
Lúc này Nhã Thuần không hề hay biết mình đã vô tình tạo hy vọng và đau khổ cho người khác. Trong lòng cô bây giờ đã sớm đem gia phả tên kia ra thăm hỏi cả ngàn biến.
“Nam Cung Hạo Thiên đây là món quà sinh nhật anh tặng tôi sao? Nam Cung Hạo Thiên anh kêu tôi tin anh, nhưng anh lại tàn nhẫn lấy chân mình giẫm nát lên lòng tin đó. Tên khốn tôi yêu anh”.
Khi Nhã Thuần về nhà đã hơn mười giờ tối, nhìn vào kệ để giày dép, nhưng vẫn không thấy đôi giày quen thuộc, cô biết anh vẫn chưa về.
Mà xém chút cô lại quên một điều quan trọng, bên cạnh anh bây giờ là một mỹ nhân nghiên nước nghiên thành, thì làm sao có thể bỏ người đẹp mà về sớm được chứ. Nhã Thuần khẽ nở nụ cười tự giễu.
Nhưng khi nhìn vào phòng bếp, Nhã Thuần cảm thấy hóc mắt thật chua sót.
Nhã Dịch ngồi trên ghế, gục đầu xuống bàn ăn ngũ một cách ngon lành, trong tay vẫn còn ôm một chiếc bánh kem nhỏ xinh. Trên bàn ăn mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ chưa ai đọng tới.
Trong khi cô luôn chờ đợi một bóng hình không thuộc về mình, thì ở nơi khác người thân duy nhất của cô luôn đợi cô về nhà. Nhã Dịch đứa em ngốc nghếch của cô.
Cảm giác có tiếng bước chân hướng về phía mình, Nhã Dịch ngốc đầu dậy, nhìn về phía Nhã Thuần nở nụ cười thật tươi. Từ trong túi lấy ra một hộp quà nho nhỏ đặt vào tay Nhã Thuần nói:
-Sinh nhật vui vẽ.
Nhã Thuần ôm Nhã Dịch vào lòng nói:
-Nhã Dịch cám ơn em nhiều lắm, cám ơn em vẫn luôn ở bên cạnh chị.
Nhã Dịch đưa tay lau những giọt nước mắt mặn chát trên mặt cô nói:
-Nhã Thuần ngốc, cần gì cám ơn. Bởi lẽ cả cuốc đời này, Nhã Dịch luôn muốn bên cạnh Nhã Thuần, chăm sóc và bảo vệ Nhã Thuần.
-Ừm
Một người đã từng nói hãy cho tôi một điểm tựa. tôi sẽ nhắc bổng trái đất này lên. Có lẽ Nhã Dịch chính là điểm tựa, là lẽ sống của cô.
Sau khi dỗ Nhã Dịch ngũ xong, cô quay lại phòng bếp. Nhìn những món ăn còn thừa lại trên bàn, khẽ nở nụ cười khổ:
-Thật ngốc mà, nếu lời Nam Cung Hạo Thiên nói mà tin được thì chắc heo nái cũng biết leo cây. Tên khốn, cả nhà anh đều là tên khốn.
Cô cứ nghĩ bữa tiệc sinh nhật lần đầu tiên kể từ khi ba mẹ mất cô, anh và Nhã Dịch ba người có thể dùng chung một bữa cơm. Không bất tri bất giác, từ lúc nào, cô cũng đã xem anh như một người thân của mình.
Nhưng không tất cả chỉ là giả dối, là cô tự mình đa tình mà thôi.
Ném tất cả thức ăn cô chừa lại cho Hạo Thiên vào sọt rác, rửa sạch chén bát. Nhã Thuần lê tấm thân mệt mỏi vào phòng.
Nhưng bỗng nhiên một bàn tay rộng mở, kéo cô lại và ôm cô vào lòng.
Mùi rượu, mùi thuốc lá hòa với mùi đặc trưng trên cơ thể người đàn ông này, làm cô không thể lầm anh với một thằng đàn ông nào khác.