Nhã Thuần khẽ nhíu mi, muốn đẩy anh ra, như không thể nào thoát khỏi vòng tay rắn chắc của anh. Nhã Thuần không kiên nhẫn nói:
-Buôn tôi ra, Nam Cung Hạo Thiên anh say rồi, đi ngũ đi.
Nam Cung Hạo Thiên xoay người cô lại, đặt lên bờ môi cô một nụ hôn mạnh mẽ bá đạo, như thể trừng phạt anh cắn môi cô đến khi nghe mùi máu tươi, anh mới vừa lòng buôn cô ra.
-Biến thái, anh là cẩu à?
-Lý Nhã Thuần em đã quên lời cảnh cáo của tôi sao? Hay một mình tôi không thể thỏa mãn em, nên em mới đi câu dẫn thằng đàn ông khác. Em là của tôi, tôi không muốn đồ của mình bị người khác làm bẩn.
-Nam Cung Hạo Thiên anh điên à, anh lấy quyền gì cấm tôi. Anh ra ngoài kiếm gái thì tôi không có quyền có trai khác sao?
-Em ghen à?
-Có quỷ mới ghen.
Nam Cung Hạo Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô nhưng không hiểu sao cô lại cam thấy bất an vô cùng.
Nhã Thuần xoay người, muốn đi vào phòng, nhưng lại bị anh bắt lấy, ôm vào lòng. Cô lại bị anh cường hơn lần thứ n, nhưng lần này rất nhẹ nhàng và dụi dàng như đang nâng niu vật quý trong tay.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô gái vẫn còn nhắm mắt, mơ màng nói:
-Em tính quyến rũ tôi đấy à, ngũ đi. Sinh nhật vui vẽ. Không được đánh mất đấy, nếu không em sẽ biết tay tôi.
Nhã Thuần thật sự muốn kiếm cái hố nào đó chuôi xuống luôn cho rồi. Cô vào phòng đóng sầm của lại.
Nhã Thuần tựa lưng vào cửa, cảm thấy thật bất lực, khi nào thì cô lại trở nên dễ bị anh chơi xõ như vậy chứ. Không không phải tại cô, mà tại cái kỹ thuật của anh, cái tên sắc ma ghê tởm đó.
Nhã Thuần đưa tay lên sợi dây chuyền, khẽ mỉm cười, không biết anh đã đeo lên khi nào nhỉ?
Sáng hôm sau
“Ọe ọe….”
Nghe thấy tiếng nôn khan trong nhà nhà vệ sinh, Nhã Dịch đứng tựa vào cửa không khỏi nhíu mi.
Nhã Dịch đi lại vỗ vào lưng Nhã Thuần, nói:
-Nhã Thuần không sao chứ?
-Không có gì, ọe ọe…
-Còn nói không có việc gì, mấy ngày nay, Nhã Thuần cứ nôn hoài, đi bác sĩ đi.
Nhã Thuần lắc đầu, nhận lấy khăn giấy từ Nhã Dịch, lau miệng nói:
-Chắc tại gần đây ăn uốn không điều độ, nên bệnh bao tử bị tái phát thôi cần quá lo lắng.