Dưới sự này nỉ không mệt mỏi, nhưng thật chắc là uy hiếp đe dọa, Nhã Thuần đành phải nê lấy thân mình mệt mỏi vào bệnh viện.
Bác sĩ mỉm cười nhìn Nhã Thuần nói:
-Không có gì nghiêm trọng chỉ là bệnh bao tử của chị tái phát. Chị nên kiên ăn những món cay, không tốt cho bao tử và uống thuốc đúng giờ thì sẽ tốt hơn thôi.
-Cám ơn bác sĩ.
Nhã Thuần mỉm cười trả lời. Cô đã nói mà, vậy mà thằng nhóc đó không tin, cứ như ông già lảm nhảm suốt ngày.
Nhã Thuần rất không thích mùi khử trùng và mùi thuốc của bệnh viện, nó làm cô nhớ tới khuôn mặt bệnh tật và đau khổ của mẹ.
Vì vậy trừ trường hợp bệnh sắp chết, nếu không cô tuyệt đối không muốn bước chân vào đây. Vậy mà lần này vì lời đe dọa của thằng quý tử nhà cô, mà cô phải phá vỡ quy tắc của mình.
Bây giờ kết quả không có gì đáng ngại, thằng nhóc xem chị xử cưng thế nào.
Nhã Thuần chưa bước ra khỏi cửa bệnh viện, một y tá từ phía sau chạy lại, ngăn đón cô.
Nở nụ cười ngượng ngùng nói:
-Xin lỗi, khi nãy tôi đã đưa nhầm kết quả. Đây mới là kết quả chính xác và thuốc của chị.
Cô ý tá đưa báo cáo kết quả cho Nhã Thuần, không ngừng nói lời xin lỗi, sau đó quay lưng đi vào.
Nhã Thuần ngây ngốc, trên mặt hiện lên mấy điều hắc tiến.
Cầm báo cáo trên tay Nhã Thuần cảm thấy như chết lặng. Cô không dám mở nó ra, cô sợ kết quả, nếu như là bệnh nan y thì sao, Nhã Dịch của cô làm sao bây giờ.
Nhưng không làm sao có thể, không lẽ cô xui tới thế sao. Gần đây chỉ là cô nôn hơi nhiều, chán ăn, hay mệt mõi và ngũ nhiều. Có lần khi đang xem chương trình tivi mình thích nhất, nhưng chưa được mười phút, cô đã đi đánh bài với chu công….
Dù sợ nhưng cũng phải đối diện, không lẽ cô muốn trốn tránh sự thật đến cuối đời sao. Nếu là phúc không phải họa, nếu là họa thì sẽ không tránh khỏi.
Nhã Thuần gian nan mở báo cáo kết quả ra.
Nhìn bản án tử hình trên tay, Nhã Thuần như chết lặng.
“Tại sao? Tại sao lạ có thể như thế được?”
Việc này còn khó hơn trúng số độc đắc nhưng cô cũng làm được thật sự không biết nên khóc hay nên cười đây
Nhiều người hy vọng mình có con, trăm phương ngàn kế tìm cách, nhưng còn không được.
Vậy mà cô và anh chỉ một lần, vậy mà thành công. Nên nói là tại cô xui xẻo, hay tại tng trùng của anh cũng bá đạo như là anh đây. Một khi xung trận sẽ nhất quyết công thành chiếm lũy, tuyệt không hạ vũ khí đầu hàng.
Bây giờ cô phải làm sao đây, cô nên làm thế nào với bảo bối trong bụng mình.
Cô nên nói với Nam Cung Hạo Thiên như thế nào.
“Chúc mừng anh đã làm ba” hay “Tên khốn, anh chịu trách nhiệm đi” ……..
Cô đã từng có ý nghĩ đem nó đi xử lý đi. Cô còn trẻ tương lai cô còn dài, cô không thể để cho đứa nhỏ chưa được sinh ra này phá hủy tất cả.
Nhưng không cô không thể làm như thế được, nó chỉ là một sinh linh vô tội, cô không có quyền tước đi mạng sống của nó.
Cô sẽ nói với anh, dù anh có chấp nhận nó hay không, cô cũng sẽ sinh nó ra và nuôi nó khôn lớn. Bởi vì đơn giản nó là con cô, con của người mà cô yêu.
Biết đâu anh sẽ rất vui khi có nó. Dù sao nó cũng là con anh.