Không biết vì sao tuần này trôi chậm quá, Tiêu Chiến chờ đợi trong mỏi mòn mà vẫn chưa đến cuối tuần. Chủ nhật thường là ngày anh bận kín ngày, chủ nhật này anh đã cho một lớp gia sư nghỉ vào buổi tối, vì thầy Tiêu muốn đi hẹn hò!!!!
Buổi tối thứ bảy, Vương Nhất Bác đến nhà anh đưa cho anh ít hoa quả, Tiêu Chiến đưa lại cho cậu bánh bao nhân đậu đỏ anh tự mình làm. Lúc Vương Nhất Bác đưa tay ra nhận ấy, Tiêu Chiến thấy một mảng da màu rất lạ trên mu bàn tay cậu liền hỏi:
- Tay em sao vậy?
"Bị bỏng axit, không sao đâu." Vương Nhất Bác tự nhìn một cái, lật tay giấu đi.
Tiêu Chiến cưỡng ép kéo tay Vương Nhất Bác ra xem, khó chịu hỏi:
- Sao lại bất cẩn thế? Đi bệnh viện chưa? Mua thuốc, chứ cứ để vậy hả?"
Viết thương trên tay Vương Nhất Bác đã được xử lý rồi, chỉ thấy màu da có chút khác thường thôi, nhưng mà anh vẫn thấy đau lòng. Vương Nhất Bác nhìn anh cau có, nhẹ giọng an ủi:
- Bây giờ không đau nữa, em bôi thuốc rồi đấy. Mà lâu lắm rồi mới được thấy anh đeo kính.
Tiêu Chiến vô thức đưa tay đẩy gọng kính: "Đang soạn bài thì em đến. Nhưng sau này sẽ đeo kính nhiều hơn."
Vương Nhất Bác cười ngắm anh, còn chưa hiểu vì sao sau này lại đeo kính nhiều hơn, chẳng phải là anh không thích đeo hay sao?
- Sao lại thế, anh bảo đeo không đẹp trai nữa nên anh không muốn đeo mà?
"Nếu mà bỏ ra thì anh không nhìn rõ em nữa." Tiêu Chiến nghiêm túc nói, nếu không nhìn rõ thì sẽ không phát hiện Vương Nhất Bác bị thương được, cậu còn hay giấu giếm. Cảm giác cậu bị đau mà anh không biết, khó chịu đến nhường nào.
Vương Nhất Bác đưa tay sờ má anh, nhắm mắt hôn lên môi anh, thì thầm: "Sao anh đáng yêu thế."
Tiêu Chiến bật cười đẩy cậu ra: "Đang ở ngoài cửa! Nói em đấy, làm gì thì cũng phải cẩn thận!"
- Lần này không phải tại em. Nhóm nghiên cứu của thầy em có thành viên mới, thầy nói em hướng dẫn cho họ. Vì chưa quen sử dụng dụng cụ trong phòng thí nghiệm nên run tay làm đổ axit bắt lên tay em đấy chứ!
Tiêu Chiến bĩu môi: "Ai bảo em đứng sát người ta làm gì."
Vương Nhất Bác bày ra khuôn mặt không thể tin được: "Anh có nói lý không thế? Em không có đứng sát, em cách xa một mét lận, nhưng mà nếu em không nhanh tay đỡ thì rất nhiều người đã bị bỏng rồi."
- Được, được, cậu Vương thanh niên gương mẫu, lần sau nhớ cẩn thận vào. Nhìn không nổi em đối xử tệ với bản thân em thế đâu.
Vương Nhất Bác cầm hộp bánh bao, đôi mắt lúng liếng lấy lòng anh: "Tiêu Chiến anh đừng giận, sau này em nhất định cẩn thận."
- Ừ, thế em về hay là vào nhà ngồi một chút?
- Thôi, em về đây, em làm bài tập, chiều mai anh đi làm về em đón anh nha!
- Ừ, bye bye.
Vương Nhất Bác nghịch ngợm hôn gió thầy Tiêu rồi chạy biến, làm thầy Tiêu cứ đứng ngóng ở cửa mãi, đến lúc không nhìn thấy bóng dáng cậu nữa anh vẫn còn đang nhìn về hướng đó mà cười ngọt ngào.
Hai giờ chiều ngày chủ nhật, Tiêu Chiến quyết định đi tắm sớm, gội đầu bằng dầu gội mùi rất thơm mà anh thích. Không mấy đắn đo chọn áo sơ mi trắng quần âu đen. Cẩn thận chải chuốt một hồi mới đi xe buýt đến nhà học sinh để dạy thêm.
Chủ nhật Tiêu Chiến dạy Ngũ Tào, may mà hôm nay chỉ có mình cậu nhóc ở nhà, không thì anh lại phải chịu đựng ánh mắt kì quái của các mẹ và chị gái Ngũ Tào nữa.
Ngũ Tào dạo này đã ngoan hơn rất nhiều, thầy Tiêu đến còn biết tự mang nước và hoa quả cho thầy Tiêu, xong rồi nhanh chóng mang sách vở để thầy kiểm tra bài tập.
- Thầy ơi, em được điểm môn ngữ văn, điểm cao nhất cả đời của em luôn đấy, cô giáo của em còn khen em quá trời quá đất.
Tiêu Chiến khích lệ: "Cố gắng lên, sắp thi tốt nghiệp rồi, cố gắng lấy điểm thật cao, mẹ em hứa cho em đi du lịch châu Âu còn gì."
Ngũ Tào cười cười, yên lặng ngồi làm bài tập, chốc chốc lại nhìn thầy Tiêu, băn khoăn mãi mới nói:
- Thầy Tiêu, hôm nay thầy mặc áo mới đẹp thế, hình như quần cũng mới nữa.
Thầy Tiêu: ">..