Hai người mặt đỏ tai hồng cùng nhau đi trả đồ rồi đi ra khỏi sân băng. Vương Nhất Bác không còn hứng thú chơi, Tiêu Chiến vẫn còn đau người nên tinh thần uể oải. Anh ôm vai liếc nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh, nói:
- Lần sau hẹn hò đừng có đi chơi trò vận động gì nữa nha, thân già của anh không chịu nổi đâu.
Vương Nhất Bác nhìn anh buồn rầu như cún con: "Anh đau lắm hả, lưng anh...cho em xem."
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh, vén áo anh lên để nhìn một chút. Chỉ là phần xương hông bị tím, những chỗ khác thì không có vấn đề. Làn da phần lưng chẳng bao giờ lộ ra ngoài thật trắng, còn mịn, Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, chạm vào xương sống của anh:
- Chỗ này anh đau không?
- Không.
Vương Nhất Bác sờ dịch lên trên các cơ bắp nhỏ mềm, lại nhỏ giọng hỏi:
- Chỗ này thì sao?
- Cũng không! Vương Lưu Manh em sờ chỗ nào đấy hả?
Vương Nhất Bác dẩu môi, kéo áo anh xuống:
- Lại hung dữ rồi, em thử độ đàn hồi thôi mà.
Tiêu Chiến đi ra ngoài trước, Vương Nhất Bác lóc cóc chạy theo sau, cậu dỗ dành anh:
- Anh mệt thì chúng mình đi ăn nhé?
- Ừ, anh lại đói rồi.
Hai người đi bộ qua tới hầm gửi xe, qua một góc tối, Vương Nhất Bác đột nhiên đứng khựng lại, gọi:
- Anh ơi.
Tiêu Chiến quay đầu lại thấy cậu đứng cách anh bước chân, gương mặt khuất trong bóng tối không thấy rõ biểu tình, vẫn có cảm giác thật dịu dàng. Tim anh nảy lên một cái, nói với cậu: "Lại đây."
Vương Nhất Bác chầm chậm lại gần, trầm giọng nói chuyện, làm Tiêu Chiến cảm tưởng như anh lạc vào một thế giới khác vậy. Có năm bước chân sao cậu lại đi chậm như vậy? Tại sao anh lại có cảm giác dưới chân có bông, mềm nhũn thế này?
- Từ rất lâu rồi, mỗi lần đối diện với bóng lưng của anh, em lại muốn ôm lấy anh. Tiêu Chiến, Chiến Chiến bảo bối, em muốn ôm.
Tiêu Chiến bị mềm chân, như một bông hoa nhỏ nở giữa mùa xuân, chờ bình minh ló rạng, chờ ánh nắng ấm áp đến ôm lấy anh vào lòng. Vương Nhất Bác cẩn thận tránh đi cánh tay bị đau của anh, vòng tay qua eo anh, kéo lại. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng nói của cậu rất gần bên tai, nỉ non lại giống thở dài:
- Thích quá đi mất, Chiến Chiến, ôm anh dễ chịu lắm.
Tiêu Chiến đưa tay xoa đầu, nhân lúc Vương Nhất Bác không để ý hôn lên tóc cậu:
- Không được gọi!
- Chiến Chiến, anh thật thơm.
Tiêu Chiến ngượng chín mặt, véo cậu: "Em đủ chưa!?"
- Đủ rồi đây, nạp đầy năng lượng rồi, đưa anh đi ăn.
Vương Nhất Bác hôn vào má anh thêm một cái mới cam lòng đi lấy xe, để anh ngượng phát tức ôm má đứng cách xa hai mét. Cho dù là đi lấy xe thôi cũng bắt anh đi cùng, không để anh dời khỏi tầm mắt cậu một phút, cái tên dính người này!!
Hai người đi đến một quán lẩu, thời tiết vẫn còn lạnh, ăn lẩu là hợp nhất. Tiêu Chiến đi đến bàn ngồi trước đợi Vương Nhất Bác gọi đồ và xách hai cái túi đi tới. Vương Nhất Bác vừa đi đến cạnh bàn thì điện thoại của cậu có cuộc gọi tới, cậu liền vội vàng đặt đồ xuống ghế, loay hoay lấy điện thoại ấn nhận. Giọng Quân Nhất vang lên:
- Vương Nhất Bác, nay có nhã hứng thế hả?
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, cau mày mắng: "Anh gọi cho em lại nói sảng cái gì?"
- Anh đang ngồi cách chú ba bàn đây nè.
Vương Nhất Bác nhìn quanh thấy Quân Nhất như tên tăng động vẫn tay kịch liệt về hướng này thì tuyệt tình cúp điện thoại. Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế gọi:
- Tiêu Chiến!
Tiêu Chiến cầm ly nước lọc lên uống một ngụm, tâm trạng cực kì khó tả:
- Em...mọi người đều nhìn qua đây.
- Quan tâm bọn họ làm cái gì.
- Do tiếng chuông điện thoại của em quá dọa người. Em đổi đi, được không?
Vương Nhất Bác cười thật ngọt:
- Không thể đâu, em thích nó, giọng ai đó thật hay, tiếng chuông độc đáo như thế, không đổi!!!!!
Tiêu Chiến chuẩn bị dùng tới biện pháp cưỡng chế thì bàn của hai người xuất hiện thêm một người đàn ông, dáng vẻ thư sinh, trắng trắng gầy gầy. Người đàn ông đó hướng Tiêu Chiến chào hỏi:
- Chào anh, tôi là Quân Nhất, đàn anh cùng trường của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mất hứng lầu bầu: "Ai mượn anh tự giới thiệu!"
Tiêu Chiến đứng dậy đưa tay bắt tay với Quân Nhất:
- Chào anh, tôi tên Tiêu Chiến. Mời ngồi.
Quân Nhất tự nhiên ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác, nhìn Tiêu Chiến đầy hứng thú:
- Lần đầu tiên thấy nhóc họ Vương này cười nịnh nọt như thế, tôi phải sang xem rốt cuộc là thần thánh phương nào đấy.
Tiêu Chiến cười: "Tôi là giáo viên thể dục cấp ba của em ấy."
- Ồ, không nghĩ tới nha, trông anh thật trẻ, là giáo viên. Có thể hỏi anh bao nhiêu tuổi không?
- Tôi năm nay rồi, không còn trẻ trung gì nữa.
- Vậy vẫn còn rất trẻ nha, ngày xưa Vương Nhất Bác học thể dục giỏi nhất hả? Hai người thân nhau thế? – Quân Nhất quả thực tò mò, sinh viên ngành hóa, không thân với thầy cô dạy hóa thì cũng nên thân với thầy cô dạy toán, như thế nào lại chơi với thầy giáo dạy thể dục? Là vì thầy vừa trẻ lại đẹp trai sao?
Vương Nhất Bác phát bực: "Anh hỏi lắm thế làm gì?"
Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi: "Nhất Bác!"
Vương Nhất Bác: "...."
Cậu đây đành đổi giọng: "Anh nhiều chuyện thế từ lúc nào? Anh về bàn của anh đi! Thức ăn của chúng em chuẩn bị lên rồi, chúng em đói, muốn ăn!"
Quân Nhất bày ra vẻ mặt đáng thương: "Ba mẹ anh lại bỏ anh đi du lịch, hôm nay muốn ăn lẩu mà lại chỉ có một mình, cho anh ngồi chung với hai người được không?"
Vương Nhất Bác mặt đen sì: "Không!! tự đi hay là em xách anh đi?"
- Thôi mà, năn nỉ đấy, anh buồn lắm.
- Em đã bảo không là không! Sao anh lại dai thế nhỉ!? Về bàn của anh đi!!!! – Vương Nhất Bác khó chịu thật sự, tiếng cũng lớn lên làm người ta bắt đầu để ý đến bên này.
Nhưng mà Quân Nhất vẫn rất nhây, bắt đầu nắm cánh tay Vương Nhất Bác mà nài nỉ: "Nể tình hữu nghị giữa chúng ta, cho anh ngồi đây đi mà!"
- Không, anh đi về ngay đi.
Vương Nhất Bác chưa từng tỏ ra cáu giận khi ở trường, mọi người không biết dáng vẻ tức giận của cậu, chỉ biết là một người lạnh lùng không quan tâm xung quanh mà thôi. Quân Nhất không đi, làm Vương Nhất Bác giận lắm, sao trước kia không biết đàn anh này lắm chuyện như vậy?
Tiêu Chiến tuy không thích có người chen vào buổi hẹn hò của hai người, nhưng Quân Nhất đã nói như vậy, lại là đàn anh cùng phòng thí nghiệm của Vương Nhất Bác. Anh không muốn quan hệ của hai người chuyển xấu đi vì chuyện này, nên anh đành gọi:
- Vương Nhất Bác!
Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn anh một cái, anh chỉ lắc đầu. Vậy là Vương Nhất Bác - không chịu mềm cũng không chịu cứng, chỉ chịu mình Tiêu Chiến – bực dọc rồi cũng vẫn để Quân Nhất ngồi ăn cùng hai người.
Quân Nhất không rõ là thần kinh thô hay là có âm mưu gì, gương mặt hết sức nịnh nọt nhìn Tiêu Chiến đầy cảm kích, xong rồi chạy bàn order nói nhân viên mang hết đồ anh vừa gọi mang tới bàn của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Quân Nhất chạy về cảm thấy khát nước, vỗ vào cánh tay Vương Nhất Bác, chỉ cái cốc bên để bên tay phải của cậu:
- Cho anh uống.
Vương Nhất Bác kéo cái cốc sang bên Quân Nhất, không để ý đến Tiêu Chiến cũng đang nhìn chằm chằm vào cái cốc đó. Thôi rồi, cậu Vương đụng vào vảy ngược của thầy Tiêu rồi.
Vương Nhất Bác càng nghĩ càng khó chịu, vậy là đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến. Đồ ăn được mang lên, Vương Nhất Bác bắt đầu coi Quân Nhất như không khí, cho đồ ăn vào nồi lẩu, đợi chín liền cuồng hỏi:
- Tiêu Chiến, anh muốn ăn gì?
- Thịt viên, thịt bò, nấm, lấy ở bên cay ấy.
Vương Nhất Bác gật đầu, dùng vá múc đồ trong nồi lẩu ra một cái bát lớn, bắt đầu lựa, gắp thức ăn anh yêu cầu để vào bát của anh. Còn mình thì tự lấy rau xanh và khoai lang ăn.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nhét rau cải xanh vào miệng, tâm tình không thể tả được, từ trong bát ú ụ toàn thịt là thịt của mình gắp đồ sang cho cậu, nói:
- Sao em ăn rau không thế? Ăn cái này đi.
Má Vương Nhất Bác vì có thức ăn mà phồng lên rất to, nhai nhai làm đôi môi chúm chím trông rất đáng yêu. Tiêu Chiến cười tít mắt lại nhìn thẳng vào đôi mắt cún con của Vương Nhất Bác, tình ý dào dạt.
Vương Nhất Bác nuốt được thức ăn trong miệng xuống mới lại nói:
- Anh đói mà, anh ăn đi, em đợi đợt sau.
Rốt cuộc thì ai mới là em bé cần được nuông chiều? Ai là bảo bối thì người ấy được chiều thôi.
- Anh cũng muốn ăn khoai, chia cho anh một ít.
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn lấy khoai lang cho anh, Tiêu Chiến cũng chia cho cậu rất nhiều thịt bò, hai người nhìn nhau, đuôi mắt cứ lấp lánh, lấp lánh ý cười.
Quân Nhất ngậm đũa: "...." Cảm thấy thà ngồi một mình còn tốt hơn.
Không ai bắt chuyện với tôi thì tôi bắt chuyện vậy. Quân Nhất tự mình rót một ly rượu, hỏi Tiêu Chiến:
- Nhóc con kia không được uống rượu, anh uống cùng tôi một ly được không?
Vương Nhất Bác định từ chối, bàn tay Tiêu Chiến ở dưới gầm bàn đã vỗ vỗ lên đầu gối cậu, cậu đành yên lặng.
- Tửu lượng tôi không tốt lắm, xin phép uống ít thôi nhé.
Quân Nhất cuối cùng cũng gây được chú ý, mắt sáng lên gật đầu:
- Được, Tiêu Chiến anh thật dịu dàng, không như nhóc thối không có lương tâm kia!!!!!
Vương Nhất Bác không thích để cho Tiêu Chiến uống rượu, bởi vì anh nói là anh tửu lượng không tốt là thật, nhưng uống ít thì chưa bao giờ là thật. Lần nào anh uống cũng say.
Tiêu Chiến anh quả thật là bị oan, anh uống ít thật nhưng vẫn say ấy chứ. Uống say thì rất khó chịu, nhưng mà anh không chừa. Mắt thấy Tiêu Chiến cầm chén thứ ba lên thì Vương Nhất Bác liền chặn lại:
- Anh chưa thấy khó chịu hả?
- Có một chút.
Vương Nhất Bác gắp thêm thức ăn cho anh, để chén rượu ra xa:
- Khó chịu mà anh còn muốn uống?
- Cũng ngon mà. – Tiêu Chiến cười ngây ngô, cúi đầu ăn thịt viên anh rất thích.
Vương Nhất Bác uống hết chén rượu rồi thả chén xa tầm với của anh, vớt mì ra chia cho Tiêu Chiến một nửa:
- Không ngon! Anh ăn đi, thịt bò nè, nấm nè, thịt viên toàn là đồ anh thích ăn đấy.
Tiêu Chiến hai chén liền say, đưa tay chống lên bàn ôm má, đôi mắt nhìn cậu đầy dịu dàng, khóe môi cong cong: "Ừm, em cũng thích ăn mà, em cũng ăn đi nè."
Quân Nhất: "..." - ?
Tiêu Chiến bắt đầu nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán, mệt đến mức giọng nói trở lên chậm chạm, như một bé mèo lớn lười biếng. Cảm thấy cầm đũa nặng quá, nên anh bỏ đũa xuống, hai tay ôm má, nhìn Vương Nhất Bác, đột nhiên nói:
- Lần sau không được như thế nữa.
Vương Nhất Bác còn đang nhai dở miếng thịt viên, nhìn anh không đầu không đuôi nói ra một câu đầy khó hiểu: "Anh say rồi phải không? Mệt rồi?"
- Không được đưa cho người khác uống nước của em.
Vương Nhất Bác nhìn Quân Nhất.
Quân Nhất nãy giờ nhìn hai người họ ăn không vô: "..."
Vương Nhất Bác lại gắp thêm đồ ăn cho Tiêu Chiến, cách một cái nồi lẩu che chắn, chạm vào tay anh: "Cốc đó em chưa uống."
Tiêu Chiến lúc này mới cười lên, thật ngọt: "Ừm."
Thế là xong à? Không mưa máu gió tanh hơn chút sao? Quân Nhất cảm thấy thật không còn gì để nói, im lặng rụt trong góc không phát biểu thêm gì nữa.
Tốc độ ăn của Tiêu Chiến chậm dần, say rượu buồn ngủ, đũa cầm không chắc, bắt đầu muốn đẩy đồ trên bàn ra gục xuống rồi. Vương Nhất Bác vừa ăn vừa để ý anh bị mệt, dịu dàng hỏi:
- Anh ăn gì em gắp cho?
Tiêu Chiến mắt nhắm mắt mở vẫn nói: "Xúc xích kìa."
Vương Nhất Bác đã gắp để vào bát cho anh rồi, nhưng mà anh chỉ cầm đũa gẩy chứ không ăn, cậu liền gắp lên đưa đến bên miệng anh. Tiêu Chiến há miệng ngậm lấy, chậm rãi nhai nhai, vẻ mặt rất hưởng thụ.
- Rau.
Một đũa rau xanh lại được đưa tới phục vụ tận nơi.
- Nhất Bác ơi, anh nóng.
Vương Nhất Bác cầm giấy thấm đi mồ hôi trên trán anh, rồi dùng tay quạt quạt. Quạt chẳng ra được bao nhiêu gió nhưng mà Tiêu Chiến cứ mơ màng cười trong có vẻ dễ chịu lắm.
Quân Nhất nhìn không nổi nữa, nuốt nốt thức ăn trong miệng xuống liền đứng dậy cáo từ. Tiêu Chiến hiền như em trai hàng xóm, hướng đàn anh bye bye rất là đáng yêu, Vương Nhất Bác thì chỉ mong đàn anh mau đi đi cho đỡ phiền.
Quân Nhất ra đến bên ngoài nhìn lại, thấy thầy giáo thể dục hai mươi bảy tuổi kia đã dựa lên vai đàn em của anh đợi cậu nhóc lạnh lùng kia bón thức ăn cho. Quân Nhất nhắm mắt thở dài, gọi điện cho em họ:
- Cái cậu anh cho em wechat đó, đã add em chưa?
- Chưa a, mỹ nữ như em chưa từng bị đối xử như thế này đâu nhá!!!! Vì hợp gu em nên em mới tha thứ đó.
- Thôi để anh giới thiệu người khác cho em, cậu ấy có đối tượng rồi.
Bên kia rất không phục: "Cái gì vậy? Có đối tượng rồi? So với em thì thế nào? Đẹp hơn em sao?"
Quân Nhất lại nhìn vào trong một lần nữa, nội tâm vô cùng kinh ngạc. Vương Nhất Bác hóa ra cũng có lúc như thế, gai góc bên người đều thu lại, bày ra nội tâm mềm mại nhất, địa phương dịu dàng nhất dâng lên một người dựa vào.
- Thôi, em không so sánh được, so rồi chỉ sợ em khóc thét, anh đã thử tình cảm của họ rồi, dường như không phải chỉ vừa mới bắt đầu, em chen vào không được.
- Được rồi, em đây không thèm làm kẻ thứ ba. Anh mau kiếm cho em một anh trai đẹp trai hơn đi.
Quân Nhất cúp máy, không dám tiếp tục nhìn, co chân chạy biến.
Tiêu Chiến dựa trên đầu vai Vương Nhất Bác, nhỏ giọng thì thầm:
- Đàn anh của em thật thú vị.
Vương Nhất Bác sờ má anh, trong lúc đợi thức ăn chín cùng anh tán gẫu:
- Thú vị cái gì mà thú vị, không có mắt nhìn hay sao? Người ta hẹn hò lại còn chen vào!!!!!
- Anh ấy làm sao biết chúng ta hẹn hò được.
Vương Nhất Bác bày tỏ cạn lời: "Quần áo anh đang mặc với quần áo của em là đồ tình nhân mà, anh không nhận ra hả?"
Tiêu Chiến cười rất là gian manh: "Tất nhiên là nhận ra, để cho em lộng hành đấy."
- Anh có ăn gì, em gắp cho nữa nào?
Vương Nhất Bác hôm nay rất dịu dàng, hay hầu như ở bên cạnh Tiêu Chiến cậu đều rất dịu dàng, nói nhỏ bên tai anh, không khí hường phấn bay phấp phới.
Tiêu Chiến được đút ăn no, đũa cũng không cần động, lười biếng chống cằm cứ híp mắt ngắm Vương Nhất Bác. Cậu cứ chốc một lại nhìn sang anh, hỏi anh có ăn gì không, Tiêu Chiến lại lắc đầu, anh sắp bể bụng rồi, Vương Nhất Bác lại quay đầu ăn tiếp. Tiêu Chiến tâm tình vô cùng tốt, nắm lấy tay trái của cậu:
- Nhìn em đáng yêu quá đi.
Vương Nhất Bác miệng đầy thức ăn phồng má kinh ngạc nhìn anh, nhanh chóng nuốt xuống:
- Anh cầm tay em làm sao em ăn? Anh mới đáng yêu ấy, ôi mẹ ơi, mặt hồng hồng cưng ơi là cưng nè!
- Em dùng tay phải thôi, tay trái là của anh.
Vương Nhất Bác quả thật hết cách khi bảo bối của cậu làm nũng. Tiêu Chiến cầm bàn tay cậu để chơi, xoa miết vui đến quên trời. Bàn tay của cậu lớn hơn so với anh, có những vết chai khá rõ ràng, anh vẫn luôn thắc mắc Vương Nhất Bác làm cái gì mà lại có chai tay, nhưng cậu nói rằng lúc nào vui mới nói cho anh biết. Trong cơn mơ hồ, Tiêu Chiến nghĩ hôm nay chắc Vương Nhất Bác vui rồi:
- Tay em tại sao lại có vết chai?
Vương Nhất Bác nhìn anh, trở tay nắm lại bàn nhỏ của anh, kéo lên miệng hôn. Tiêu Chiến giật mình nhìn quanh thấy không ai để ý mới để yên cho cậu nắm, nhìn chằm chằm muốn cậu trả lời.
- Năm đó, em bỏ nhà đi, nghỉ học hai tuần đó anh có nhớ không?
- Anh chỉ biết em không đi học, không biết em đã bỏ nhà đi.
Vương Nhất Bác sờ mặt anh: "Không sao mà, đã qua rồi, anh đừng khó chịu."
- Em bỏ nhà đi tiền không mang theo. Ba em còn sai người đánh em, nhưng hồi đó em lì lợm như vậy, những người đó cũng không dám đánh chết em, để em một mạng ép em về cầu xin ba em. Nhưng lúc đó em muốn phát điên rồi, có chết cũng không về, nằm ở con ngõ nhỏ gần trường đại học bây giờ của em. Hôm đó trời mưa rất lớn, có một cậu nhóc nhỏ như hạt mít, mặc áo mưa chạy ra ngoài nghịch nước nhìn thấy em còn lại gần cho em một cái kẹo. Ba mẹ của em ấy đi làm về rất khuya, em ấy loay hoay bên cạnh em một buổi tối, cuối cùng lúc ba mẹ em ấy về thì mang em về nhà họ, sơ cứu vết thương cho em. Rồi kể từ ngày thứ ba, em cùng ba của em nhỏ ấy đi khuân vác ở cảng và công trường, hai tuần đó em có đủ tiền thuê một nhà trọ, mua lại sách vở, mua quần áo đi học lại.
Tiêu Chiến đã ngồi thẳng lưng dậy nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đỏ sọng, không nói gì muốn cậu tiếp tục kể.
- Đấy là lần đầu tiên em kiếm được nhiều tiền như thế, đều là vì anh vậy mà lại không thể khoe với anh. Em nghĩ rằng, chỉ cần không dựa vào những đồng tiền không chính đáng ba em làm ra, em có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh, ba năm nay em không tiêu một đồng của ba em. Lúc khó khăn nhất, ba em gây rối chỗ em làm, em đổi công việc liên tục, ngày đi học, ban đêm đi làm, công việc nặng nhọc cỡ nào cũng có thể nhận, vì thế nên tay em có chai, trên vai còn có sẹo đấy, bị thanh sắt cứa qua... Tiêu Chiến, anh đừng khóc.
Tiêu Chiến đưa tay lau nước mắt, anh khóc vì anh rất đau:
- Anh xin lỗi em, xin lỗi em.
- Là em với cao. Người con trai tốt đẹp như anh em muốn chạm vào, thì em phải đánh đổi. Ông trời em bắt em chịu khổ, cũng là do em tham lam, do em không biết xấu hổ mà muốn anh.
- Em đừng nói như thế.
Tiêu Chiến không thể ngăn được con tim đau đớn như bị xé rách. Vương Nhất Bác năm ấy chỉ là một cậu nhóc. Chỉ vì anh, những năm ấy cậu sống mệt mỏi như thế, lầm lũi một mình ra vào một căn trọ chật hẹp, về rồi chỉ ngủ hai, ba tiếng lại dậy đi làm, những lúc kiệt sức có nhớ anh mà khóc không? Anh không hề biết, cho tới tận hôm nay. Là anh ngây thơ, cho rằng cậu vẫn là cậu ấm sống trong nhung lụa.
Vậy mà đến tận hôm nay anh mới biết, cho tới tận hôm nay...
Tiêu Chiến trong tim Vương Nhất Bác là thần, là sen nở trong hồ, là người trong ánh dương rực rỡ. Còn cậu chỉ là một kẻ bao lâu nay sống trong vũng nước đọng vẩn đục, ngước đôi mắt khát khao bông hoa sen trong sạch kia.
Đã có lúc muốn lóc xương lóc thịt, ghê tởm chính mình. Khát khao một người đến mức thần trí mơ mơ hồ hồ, mơ tưởng rằng nếu mình sạch sẽ rồi, sẽ có cơ hội ôm lấy anh.
Trong nhà hàng ánh điện ấm áp mờ mờ, ở một góc khuất ít người để ý, có một người con trai cúi đầu im lặng khóc, khóc vì đau cho một người. Năm ấy trân thành yêu thương là cậu, tàn nhẫn nói lời chia tay là anh, coi nhẹ tình cảm của người ấy.
Anh cho rằng cái gì cũng sẽ qua, cho rằng cuộc đời này không có ai yêu ai nhiều thế.
Là anh sai, thật sự xin lỗi em.
Vương Nhất Bác thở dài giữ lấy mặt anh, lau đi nước mắt uốn lượn trượt xuống khóe môi, nhẹ giọng dỗ dành:
- Chiến Chiến khóc nhè rồi, khóc nhè sẽ không đáng yêu nữa. Biết vậy em không kể cho anh nghe.
Tiêu Chiến ngước đôi mắt giàn dụa, nhìn cậu đầy đáng thương, qua một hồi lại cụp mắt, nước mắt to như hạt đậu cứ lặng lẽ rơi. Không gào thét tâm tê phế liệt, chỉ là rất đau lòng em, rất thương em.
Vương Nhất Bác đành ôm lấy Tiêu Chiến, để anh dựa lên vai cậu, hai người cố hết sức không gây chú ý, không gây tiếng động, rụt vào trong góc khuất. Vương Nhất Bác xoa xoa lưng anh:
- Tiêu Chiến à, anh nín đi được không? Ngày mình hẹn hò sao anh lại khóc! Năm tháng đó đã qua rồi, bây giờ em sống rất tốt, cũng tự kiếm được nhiều tiền, không làm mấy công việc đó nữa lâu rồi mà.
Những năm tháng tăm tối ấy, anh không cùng cậu vượt qua. Một mình anh thoải mái sống còn tự cho rằng tâm không hề luyến tiếc. Không biết ở một nơi tăm tối có người mỗi ngày khổ cực vì anh. Anh lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, có thể xứng đáng với cái ôm ấp áp này sao?
Trái tim bị đau đớn cắn nuốt, dằn vặt như chất độc ăn mòn tâm trí, anh vươn tay ôm chặt lấy cậu. Anh ích kỉ lần này thôi. Một người không xứng đáng như anh có được tình yêu như vậy, cho dù có bị độc chết, anh chỉ không biết xấu hổ một lần này thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Là sen nở trong hồ, là người trong dương quang rực rỡ, là trái tim của Vương Nhất Bác, là bảo bối của chúng em - Tiêu Chiến! chúc anh đời này bình yên vui vẻ.