Nhưng sau khi được tái sinh một lần, cô có thể bình tĩnh nhìn nhận sự việc hơn, có thể nhìn thấy sự lạnh lùng và vô tình vốn có trong mắt anh ta.
Thế mới biết người đàn ông này có thể nóng giận với cô, cười với cô, dịu dàng với cô, đều là giả dối hết.
Không có ai có thể đi sâu vào trong trái tim anh ta, một người máu lạnh vô tình. Trái tim anh ta, cô nghi ngờ không biết nó có từng đập vì ai đó hay không.
Giang Vũ Phi bỗng sực nhớ đến cô gái đó, Nhan Duyệt.
Anh ta đối với cô ta rất khác, không chừng chỉ có cô ta ngự trị trong tim anh ta mà thôi. Trước đây, ngay cả trong mơ cô cũng mong mình có thể đi vào trái tim anh ta, bây giờ thì không còn nữa. Cô nhận thức được thực tại, cũng không còn sự nhiệt tình và lòng yêu mến đối với anh ta nữa.
Mặc kệ anh ta là người tài giỏi như thế nào, cô cũng không động lòng.
Giang Vũ Phi dừng suy nghĩ, quay đầu không muốn tiếp tục đối diện với gương mặt của anh ta: “Tôi định tặng ông nội một chiếc khăn quàng do tôi tự đan, anh thấy thế nào?”
Nguyễn Thiên Lăng ngạc nhiên: “Cô biết đan khăn quàng?”
Những thứ cô biết còn nhiều hơn thế nữa.
Trong cuộc sống khô khan tẻ nhạt của hào môn, nếu cô không tìm gì đó làm để giết thời gian thì sẽ bị bức bí chết mất.
Trong kiếp trước, cô đã biết đan khăn quàng, đan áo len.
Thậm chí còn biết pha trà, mát-xa, chơi đàn piano.
Học những thứ đó cũng chỉ muốn lấy lòng anh ta, nhưng cô chưa được đem ra sử dụng thì đã tái sinh quay về một năm trước.
Những gì cô học sẽ không được dùng để lấy lòng anh ta nữa, nhưng không ngăn được cô dùng để lấy lòng người khác.
Ông nội đối với cô tốt nhất, cho nên cô cũng phải tốt với ông nội.
Giang Vũ Phi không tỏ ra đắc ý nhưng thản nhiên gật đầu: “Ừm, học trên mạng.”
Nguyễn Thiên Lăng đưa ánh mắt phức tạp nhìn cô, đứng thẳng người gật đầu: “Ông nội không thiếu thứ gì, nếu cô có thể tự tay đan tặng ông một chiếc khăn quàng, ông nhất định sẽ rất vui.”
“Vậy bây giờ tôi sẽ đi chọn len.” - Giang Vũ Phi lập tức tắt máy vi tính, nói làm là làm.
Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô, không nghĩ ngợi mở miệng: “Tôi đi với cô.”
Trong mắt Giang Vũ Phi ánh lên một tia nhìn lạ lùng, cô bình thản gật gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng cũng kinh ngạc về quyết định của mình.
Thế nhưng anh rất giỏi ngụy trang, trên gương mặt hoàn toàn không có biểu hiện gì.
Anh nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng nói: “Đi thôi!”
Đến trung tâm mua sắm, trong lúc lựa len, Giang Vũ Phi chọn loại len lông cừu cao cấp màu xám để đan khăn cho ông nội.
Nguyễn Thiên Lăng lại chọn thêm một ít len màu đen rồi tính tiền một lượt.
Cô ngạc nhiên hỏi anh: “Anh mua mấy cái này làm gì?”
Anh nhìn cô một cái, nói như lẽ đương nhiên: “Cô chỉ đan cho mỗi một mình ông nội thôi sao?”
Giang Vũ Phi ngơ ngác, sau đó gật đầu tán thành: “Anh nói đúng, còn có ba nữa, ba cũng là trưởng bối.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng thoáng chốc trầm xuống, Giang Vũ Phi nhìn qua cũng biết là anh không được vui.
Khẽ chau mày, cô lại tỏ vẻ không hiểu, hỏi: “Anh có vấn đề gì sao?”
Đương nhiên là có vấn đề rồi.
Trước đây bất cứ lúc nào cô cũng xếp anh ở vị trí thứ nhất, làm gì cũng nghĩ đến anh.
Nhưng anh lại không thể nói với cô là anh không vui vì cô đã quên anh, không nghĩ đến phải đan cho anh một chiếc khăn.
Anh quay ngược trở lại lấy thêm một ít len màu đen, để chung lên quầy thu ngân: “Trong nhà đâu chỉ có một mình ba!”
Giang Vũ Phi bừng tỉnh: “Đan cho ba thì không thể không đan cho mẹ. Nhưng mà len màu đen không thích hợp cho mẹ lắm, tôi đi đổi màu khác, đổi màu đỏ được rồi.”
“Để tôi đi!” - Nguyễn Thiên Lăng mặt lạnh tanh, xoay người bỏ đi.
Giang Vũ Phi cầm lấy mớ len dư, gọi anh lại: “Anh đem cái này để lại chỗ cũ đi.”