Anh vờ như không nghe thấy, lúc sau anh ôm một đống len về... Có màu đỏ, còn có màu trắng nữa.
Đối mặt với vẻ nghi ngờ của cô, anh thản nhiên giải thích: “Màu đỏ cho mẹ, màu trắng dành cho cô.”
“Vậy chỗ còn dư là…” - Giang Vũ Phi chưa nói hết câu, đã hiểu ra tất cả.
Cô ngẩng đầu nghi hoặc quan sát anh, như thể nhìn xem có phải anh giả vờ không.
Cô không thể ngờ Nguyễn Thiên Lăng lại chủ động yêu cầu cô đan khăn quàng cho anh ta.
Anh ta ăn bận từ đầu đến chân, có cái nào mà không phải hàng hiệu.
Cô thật sự nghĩ không thông, anh ta thèm gì chiếc khăn quàng cô đan.
Nguyễn Thiên Lăng bị cô nhìn với vẻ không tự tại, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác khốn khổ.
“Nhìn tôi làm gì? Có vấn đề gì sao?” - Anh thản nhiên hỏi ngược cô.
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Không có gì! Len đã mua xong rồi, chúng ta đi về thôi.”
Cô không lật tẩy anh, cũng không nói sẽ đan khăn cho anh, tóm lại là mọi người cứ giả ngốc vậy thôi.
Về đến nhà, Giang Vũ Phi lấy que đan len, bắt đầu đan khăn cho ông nội.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn động tác thành thục của cô, biết là cô hoàn toàn không nói dối, cô thực sự biết đan khăn.
Dáng vẻ đan khăn của cô thật nghiêm túc, mái tóc mềm mại được cô vén sau gáy, lộ ra đôi tai nhỏ có đeo bông tai đính hạt trân châu.
Trên gương mặt cô không chút phấn son, đôi lông mày được tỉa mỏng, cong cong, hàng mi dài mảnh đều tăm tắp, cũng không chuốt mascara.
Đôi môi bóng màu đỏ hồng tự nhiên, làn da trắng ngần căng mịn trong suốt, còn có thể nhìn thấu dưới lớp da những mạch máu nhỏ li ti.
Nguyễn Thiên Lăng có một khoảnh khắc mê mẩn, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái không son phấn nhưng lại xinh đẹp như vậy.
Vẻ đẹp của cô không chỉ thể hiện ở vẻ bên ngoài, mà còn phát ra từ nội tâm.
Những cô gái đó trời sinh đã dịu dàng đoan trang, vô hình chung được cô phát huy một cách triệt để.
Thật là kì lạ, sao trước đây anh không phát hiện ra vẻ đẹp của cô chứ?
Nguyễn Thiên Lăng không phải loại đàn ông dễ bị mê hoặc bởi ngoại hình của phụ nữ, sự mê mẩn của anh cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Thu lại suy nghĩ, anh về thư phòng làm việc, Giang Vũ Phi vốn dĩ không để ý đến nhất cử nhất động của anh.
Đan được vài giờ đồng hồ, cô đan được một mảnh bằng nắm tay.
Để chiếc khăn xuống, cô vặn vẹo cổ, đưa tay xoa xoa mấy chỗ nhức mỏi.
Vừa lúc Nguyễn Thiên Lăng từ thư phòng về, nhìn thấy động tác của cô, anh không có phản ứng gì, đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào.
Giang Vũ Phi lấy sẵn bộ quần áo từ trong tủ, dự định đợi anh tắm xong cô sẽ vào ngay.
Bỗng nhiên nghe tiếng Nguyễn Thiên Lăng vọng ra từ nhà tắm: “Giang Vũ Phi, lấy giùm tôi chiếc quần lót.”
Động tác của cô hơi khựng lại, khẽ mày chau, thật không muốn lấy giùm anh ta chiếc quần kín đáo như vậy.
Người ở bên trong đợi được một lát lại mở miệng gọi cô: “Giang Vũ Phi, lấy giùm tôi chiếc quần lót.”
Giang Vũ Phi lấy đại một cái quần rồi đi tới nhà tắm, gõ cửa.
Nguyễn Thiên Lăng ở bên trong nói vọng ra: “Không đóng cửa, đem vào đây.”
Muốn cô đem vào trong, làm gì có chuyện đó!
Giang Vũ Phi do dự không muốn đi vào, ngón tay cô bấu chặt chiếc quần lót của anh, cảm giác vật đang cầm không phải làm từ một mảnh vải, mà là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trong lòng do dự một hồi, cô hé cửa mở ra một khe hở, cầm lấy chiếc quần đưa vào trong: “Đây nè!”
“Đem vào đây!” - Người ở bên trong nhất định muốn cô bước vào.