Nguyễn An Quốc nhìn bộ dạng của bọn họ, cảm thấy rất tức giận, không hít thở nổi, ông thấy hoa mắt, người lập tức té xỉu ngã lên ghế Sofa.
"Ông!"
“Ba!"
"Lão thái gia!"
Tất cả mọi người hốt hoảng, vội lao tới kiểm tra tình trạng của ông.
Bà Nguyễn lo lắng nhìn ba chồng, hai tay đều run rẩy.
"Ba, ba tỉnh lại đi, ba đừng làm con sợ!" Nếu ông xảy ra chuyện không tốt, bà ta thật đúng là khó thoát tội!
"Ông nội, ông nội!" - Giang Vũ Phi khóc, vừa quỳ vừa bò sang, tay nắm chặt lấy cánh tay Nguyễn An Quốc: "Ông nội, ông như thế nào rồi, ông đừng làm cháu sợ, ngàn vạn lần đừng làm cháu sợ!"
Bà Nguyễn nghiêng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đột nhiên giơ tay lên, giáng một bạt tai lên mặt cô nghe bốp một tiếng.
"Cô cút cho tôi! Nguyễn gia không thể chứa chấp loại phụ nữ như cô, tôi muốn cô lập tức cút đi cho tôi!"
Giang Vũ Phi cắn chặt môi, cố gắng mở to đôi mắt, nhưng như thế nào cũng không thể cản nước mắt rơi xuống. Thân thể cô run rẩy, gương mặt cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt phức tạp của Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô một cái, vội chuyển chủ đề: "Mẹ, trước tiên đưa ông đến bệnh viện!"
"Đúng, nhanh đưa ông đi bệnh viện!"
Giang Vũ Phi muốn đi theo, đột nhiên đụng phải ánh mắt cay nghiệt của bà Nguyễn.
"Cô quỳ xuống cho tôi! Lúc nào ba tỉnh lại, lúc ấy cô mới được đứng lên!"
"Mẹ..." Nguyễn Thiên Lăng cõng ông nội bỗng nhiên dừng bước lại.
"Mặc kệ nó, nhanh đi bệnh viện!" Bà Nguyễn tiến lên đẩy người anh, ánh mắt người đàn ông xẹt qua đôi mắt lo lắng với khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Giang Vũ Phi, trong lòng có chút không nói nên lời, nhưng chút cảm giác ấy lại bị sự lo lắng thay thế rất nhanh.
Bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ đến chuyện khác, bây giờ là lúc quan tâm đến sức khỏe của ông nội.
Nguyễn An Quốc bất tỉnh, Nguyễn gia nháo nhào một trận. Mọi người đều bận rộn, lo lắng cho cho sức khỏe ông cụ.
Không ai chú ý tới sự tồn tại của cô, cho dù có để ý tới, cũng sẽ cố ý không để ý tới cô.Giang Vũ Phi quỳ dưới đất không đứng dậy, một mình cô ở trong căn phòng khách rộng thênh thang mất đi cảm giác tồn tại.
Theo bọn họ thấy, thiếu phu nhân thật sự là không biết tốt xấu.
Nguyễn gia có điểm nào không tốt, muốn cái gì có cái đó. Bao nhiêu người phụ nữ muốn gả vào Nguyễn gia mà không được, những người phụ nữ đó có ai mà không có thân phận, không có địa vị?
Tùy tiện tìm ra một người cũng mạnh hơn cô gấp trăm lần.
Lão thái gia ưu ái cô, không quan tâm đến xuất thân của cô, còn để cô ngồi vào vị trí thiếu phu nhân. Cô đã không biết quý trọng và cảm ơn, lại còn nhất quyết ly hôn cùng thiếu gia.
Lão thái gia đều khuyên bảo cô hết lòng, còn nói muốn để cô trở thành bà chủ của gia đình, cô vẫn không xem trọng, vẫn nhất quyết muốn ly hôn.
Giống như thiếu gia của bọn họ rất tồi tệ, Nguyễn gia là một nơi ăn người không nhả xương, giữ cô lại chính là muốn lấy mạng cô vậy!
Bọn họ vốn tưởng rằng thiếu phu nhân thiện lương dịu dàng, là một người phụ nữ không tệ. Bây giờ xem ra, cô chính là một người phụ nữ không biết tốt xấu!
Hừ, quả nhiên không là người không biết điều, còn thật sự tưởng Nguyễn gia bọn họ không có cô thì không được sao?
Không có cô, thiếu gia có thể cưới được người phụ nữ khác tốt hơn gấp trăm nghìn lần!
Giang Vũ Phi cúi thấp đầu, cô cũng có thể cảm giác được mọi người xung quanh đang xa lánh mình.
Ánh mắt cô sâu thẳm, lòng cô sao lại không rõ mình không biết tốt xấu.
Nếu như có thể, cô cũng không muốn dùng cách này ép ông nội, cô sẽ đi từng bước một, tìm một lý do mà mọi người đều có thể chấp nhận cô với Nguyễn Thiên Lăng ly hôn.