Nếu như có thể, cô cũng không muốn dùng cách này ép ông nội, cô sẽ đi từng bước một, tìm một lý do mà mọi người đều có thể chấp nhận cô với Nguyễn Thiên Lăng ly hôn, chứ không phải đến mức quỳ xuống năn nỉ ly hôn, không phải là làm lòng tốt của ông bị chà đạp, lại làm ông tức đến bất tỉnh.
Cô cũng không muốn như vậy, thế nhưng mà…
Nhìn cô đã rất khó coi, giờ càng không có mặt mũi nào ở lại nữa. Nếu có thể có cách tốt hơn để ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng, cô làm sao có thể để ông nội khổ sở thất vọng.
Ông nội, xin lỗi ông, hi vọng ông đừng không có nguy hiểm gì.
Thực sự xin lỗi, là cháu có lỗi với ông...
Giang Vũ Phi quỳ ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực.
Từ sáng đến bây giờ, cô phải gánh chịu quá nhiều đả kích với đau khổ, một ngày không có ăn uống gì, miệng cô đắng lưỡi khô, ngay cả sức để ngồi thẳng lưng cũng không còn.
Thế nhưng cô không quan tâm đến sức khỏe của mình, mà cô rất lo lắng đến tình hình của ông nội.
Ông đã bảy mươi tuổi, lớn tuổi như vậy, ngã bệnh một chút cũng đều có thể mất mạng. Nếu ông có gì không hay, cô phải làm sao, cô nhất định sẽ khổ sở cả đời.
Mắt Giang Vũ Phi đã khô khốc lại chảy ra nước mắt, cô lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô cho người ta có cảm giác đặc biệt nghiêm trọng.
Một tiếng đồng hồ sau, chú Trung từ bệnh viện về đến phòng khách.
Nhìn thấy chú, đôi mắt Giang Vũ Phi sáng lên, trong mắt lóe lên vẻ sốt ruột.
Chú Trung biết rõ tâm tư cô, vội nói: "Thiếu phu nhân, lão thái gia đã được cấp cứu, không có việc gì."
Giang Vũ Phi thở phào một hơi thật mạnh, tảng đá đè nặng trong lòng cũng biến mất không thấy gì nữa.
"Chú Trung, ông nội tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa. Thiếu phu nhân, thiếu gia nói để cô về phòng nghỉ ngơi, cô không cần quá lo lắng bệnh tình của lão thái gia."
Bà Nguyễn bắt cô quỳ không cho đứng dậy, cô nào dám đứng. Hơn nữa ông nội còn chưa tỉnh, chính cô cũng không muốn đứng lên.Giang Vũ Phi lắc đầu: "Tôi không sao."
Nếu cô quỳ mà có thể làm cho ông tỉnh lại sớm hơn, cô cũng không ngại quỳ.
Chú Trung không thể thuyết phục được cô, bất đắc dĩ thở một hơi dài, sau đó đi gọi điện thoại báo tin cho thiếu gia.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn quỳ, cô ấy không chịu đứng dậy, thuyết phục cũng vô ích."
Đứng ở hành lang bệnh viện, Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt tối đi, anh trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, trông chừng cô ấy, đừng để cho cô ấy đi, cũng đừng để cô ấy có chuyện không hay."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Tắt điện thoại, Nguyễn Thiên Lăng đang định quay lại phòng bệnh, chợt nghe Nhan Duyệt gọi anh.
"Lăng."
Anh quay đầu lại, thấy Nhan Duyệt mặc áo lông đen đắt tiền bước nhanh tới.
"Lăng, em nghe nói ông bị bệnh, ông như thế nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhan Duyệt cầm lấy cánh tay anh, lo lắng hỏi thăm.
Cô ta chạy một mạch tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hai má ửng đỏ vì chạy, hơi thở bất ổn, miệng nói chuyện thở ra đều là hơi trắng.
Mái tóc dài quăn của cô ta hơi rối, Nguyễn Thiên Lăng đưa tay sửa sang lại tóc cho cô ta, khẽ cười nói: "Ông không có việc gì, sức khỏe em không tốt, để anh bảo người đưa em về."
"Em mới đến, anh đã bảo em đi à. Em muốn đi thăm ông, hôm nay em ở lại chăm sóc ông." Nhan Duyệt buông tay anh ra, muốn đi vào phòng bệnh.
Nguyễn Thiên Lăng giữ lấy cô ta, nhẹ nhàng nói: "Ông vẫn chưa tỉnh lại, em nhìn thoáng qua rồi ra ngoài."
Nhìn ánh mắt anh, giống như anh có tâm sự giấu cô ta.
Nhan Duyệt gật gật đầu: "Được."
Cô đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Nguyễn An Quốc đang nhắm mắt, nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, còn đeo bình oxy.
Bà Nguyễn ở bên cạnh túc trực, thấy cô ta đi vào, lộ ra một nụ cười: "Duyệt Duyệt tới à."
"Bác gái, ông nội như thế nào rồi?"