Đôi mắt đen nhánh lấp lánh của anh thoáng hiện lên chút ôn hòa.
Anh đón lấy túi chườm nóng, ấp trong tay, sau đó lại nhét vào lòng cô, giục cô: “Mau mặc thêm quần áo vào, đừng mặc ít như thế đi ra ngoài, coi chừng đông cứng mất.”
Giang Vũ Phi không quan tâm đến cơ thể của mình, nhưng lại lo anh sẽ bị lạnh. Anh cười nói anh là đàn ông, cơ thể rất khỏe mạnh, không dễ ốm đâu.
Dưới sự thúc giục của anh, cô đành phải trở lại phòng ngủ thay quần áo. Đợi cô thay quần áo xong đi ra, Tiêu Lang đã vo gạo cho vào nồi, cắm điện, bắt đầu nấu cơm.
Cô đứng ở cửa nhìn bóng lưng cao lớn tuấn tú của anh bận rộn trong căn bếp nhỏ hẹp, đơn sơ của cô, lòng bỗng nhiên thấy rất cảm động.
Thực ra điều cô mong đợi không phải là có một người đàn ông bên cạnh cô, quan tâm xem cô ăn cơm chưa, có lạnh hay không, ngẫu nhiên làm một bữa sáng ngon miệng cho cô sao?
Đã từng gả cho Nguyễn Thiên Lăng, anh chưa từng quan tâm đến cô như vậy, cô cũng không thèm để ý chút nào. Khi đó cô ngây thơ nghĩ, chỉ cần cô quan tâm đến anh là đủ.
Cô cứ thế vô tư trao hết tình yêu của mình cho anh, không mong bất kỳ hồi đáp nào, chỉ mong có thể bên anh đến già. Cho dù anh có người phụ nữ nào khác bên ngoài đi nữa, cô cũng có thể không quan tâm, cô năm lần bảy lượt nhượng bộ nhưng lại đổi lấy kết quả như vậy.
Cho đến sau khi thịt nát xương tan, cô mới hiểu được tình yêu không thể miễn cưỡng được. Từ đầu chí cuối anh đều không yêu cô, cô không nên biết rõ anh chẳng yêu cô nhưng vẫn quyết lấy anh.
Lấy một người đàn ông không yêu mình, nhưng lại có tiền có thế, nhất định là một bi kịch. Thoát khỏi nhà giàu sang, cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản bình thường, cô không còn muốn nghĩ tới bất cứ giấc mộng xa xỉ nào.
Nhưng bây giờ cô lại gặp được Tiêu Lang.
Cô không biết anh có yêu cô hay không, có lẽ là anh thích cô, anh còn nói muốn kết hôn với cô. Anh tốt bụng với cô, so với Nguyễn Thiên Lăng lúc trước, anh tốt gấp trăm gấp nghìn lần.
Nguyễn Thiên Lăng không có một chút cảm giác nào đối với cô, Tiêu Lang ít nhất cũng thích cô, nếu không cũng sẽ không muốn cưới cô làm vợ.
Nhưng cô không dám lại dễ dàng quyết định chuyện hôn nhân của chính mình.
Rốt cuộc Tiêu Lang có thân phận gì, người nhà anh thế nào, cô không biết gì hết. Nhưng cô vẫn nhạy cảm cảm giác được thân phận của anh không hề đơn giản, có lẽ cũng không kém Nguyễn Thiên Lăng là mấy.
Vất vả lắm mới thoát được hố lửa, cô còn dám ngây ngô nhảy vào lần nữa sao?
Điều những nhà giàu có mong muốn luôn là môn đăng hộ đối, tình yêu có là gì, chẳng qua là nhất thời kích động mà thôi, có thể duy trì được bao lâu chứ?
Nghĩ đến đây, Giang Vũ Phi đi vào phòng bếp, giúp anh rửa rau, thái rau.
Cô nghĩ bụng, Tiêu Lang, ăn bữa cơm này rồi anh hãy đi đi, đừng tới tìm tôi nữa. Tôi không xứng với anh, cho nên trước khi chúng ta nảy sinh tình cảm, mau chóng cắt đứt được không?
Một bàn đầy ắp đồ ăn, hai người đồng tâm hiệp lực cùng làm rất nhanh đã xong.
Giang Vũ Phi mở một chai rượu vang đỏ Tiêu Lang mua ra, lấy hai cái ly, đưa cho anh một cái.
“Nếm thử xem hương vị đồ ăn như thế nào, rất lâu rồi anh không nấu ăn, không biết tay nghề có bị mai một không.” Tiêu Lang cười gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén của cô.
Giang Vũ Phi cầm đũa, chậm rãi ăn, gật đầu mỉm cười nói: “Rất ngon.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Ừm, anh cũng vậy.” Nói xong, cô yên lặng ăn đồ ăn anh làm.
Tiêu Lang vừa ăn vừa gắp thức ăn cho cô, anh săn sóc, đối với cô rất tốt, làm cho cô ăn có chút không ngon miệng.
Đang ăn thì di động cô vang lên, có người gửi tin nhắn cho cô.