Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gửi, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.
Là Nguyễn Thiên Lăng gửi tin nhắn cho cô, cô không muốn xem, nhưng cũng không thể không xem.
“Bảo bối, quên mất lời cảnh cáo hôm qua của tôi rồi ư? Cô nói cho Tiêu Lang biết chuyện hôm qua chúng ta phát sinh quan hệ chưa? Có cần tôi nói cho hắn biết không?”
Giang Vũ Phi hơi nhíu mày, nhanh chóng xóa tin nhắn, tiếp tục điềm nhiên ăn cơm như không có chuyện gì.
Ăn lưng lửng dạ rồi, cô đặt đũa xuống, hai tay đưa ly rượu cười nói với anh: “Tiêu Lang, chén rượu này tôi mời anh.”
Chạm vào ly của anh, cô ngẩng đầu nâng ly uống hết. Anh mua rượu vang đỏ nồng độ nhẹ, có vị ngọt, nhưng cô chỉ nếm được một vị đắng chát.
Tiêu Lang cũng uống rượu xong, Giang Vũ Phi đặt chén rượu xuống, nhìn anh nghiêm túc nói: “Tiêu Lang, hôm qua anh hỏi tôi có đồng ý kết hôn với anh không, bây giờ tôi có thể trả lời anh. Tôi không đồng ý, chúng ta tiếp tục làm bạn được không?”
Tiêu Lang thu lại nụ cười vui vẻ, thấy trong mắt anh không có vẻ gì là bất ngờ.
Anh đã biết rõ cô sẽ từ chối, câu trả lời của cô, anh đã biết rõ từ hôm qua.
“Vũ Phi, anh biết trong một thời gian ngắn, em sẽ không đồng ý với anh. Có điều không sao, anh sẽ chờ em, chờ em thích anh, chờ ngày em đồng ý.”
"Tiêu Lang, chúng ta không thể!" Nếu cô chưa từng kết hôn với người khác, bọn họ còn có khả năng.
Bây giờ cô không chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, mà còn là người phụ nữ bị Nguyễn Thiên Lăng theo sát. Giữa cô và anh sẽ có rất nhiều cản trở, bọn họ thật sự sẽ không có khả năng!
Ánh mắt Tiêu Lang buồn bã, lại ôn hòa cười nói: “Vũ Phi, hãy tin anh, không có gì là không thể.”
“Tiêu Lang…”
“Cốc cốc cốc…” Đột nhiên tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của cô.
Tim Giang Vũ Phi giật thót một cái, cô sợ người đến là Nguyễn Thiên Lăng.
“Để anh đi mở cửa.” Tiêu Lang đứng dậy đi mở cửa, cô cũng đứng dậy đi theo, lòng thấp thỏm không thôi.
Mở cửa ra, bên ngoài không phải là Nguyễn Thiên Lăng, mà là mấy công nhân giao máy điều hòa.
“Lúc trước anh gọi điện đặt hai cái điều hòa, bây giờ thời tiết lạnh quá, trong phòng em cần phải có hơi ấm.” Tiêu Lang vừa chỉ huy công nhân vận chuyển đưa điều hòa vào, vừa giải thích với cô.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, không phải Nguyễn Thiên Lăng đến là tốt rồi, có điều hình như cô lại nợ Tiêu Lang thêm một ân tình nữa.
Nguyễn Thiên Lăng gửi tin nhắn cho Giang Vũ Phi, liền sau đó nhận được điện thoại của Nhan Duyệt.
Anh đi đến đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống từ cao ốc, phía dưới mọi người và xe cộ đã hòa thành một điểm hỗn loạn.
“Lăng, hôm nay mẹ em với bác gái cùng nhau ăn cơm. Các mẹ bàn luận về hôn sự của chúng ta, mẹ em với bác gái muốn chúng ta sớm ổn định, trước tiên đính hôn, sau đó mới từ từ bàn chuyện kết hôn. Em không có ý kiến gì, còn anh thì sao?”
Nhan Duyệt đeo tai nghe nằm thoải mái trên ghế sofa ở thẩm mỹ viện, hai bàn tay trắng mềm mại đang được sơn móng.
Nguyễn Thiên Lăng cũng nhếch môi cười nói: “Đương nhiên anh cũng không có ý kiến gì, chuyện này giao cho em xử lý.”
Anh cũng cho là mình nên đính hôn với Nhan Duyệt.
Đời này người phụ nữ anh muốn lấy nhất chính là cô ta, không kết hôn với cô ta thì kết hôn với ai?
Nghe anh nói, Nhan Duyệt bật cười: “Chuyện đó quyết định vậy đi, em gọi điện cho mẹ, để mẹ em với mẹ anh bàn bạc ngày đính hôn. Lăng, anh tiếp tục công việc đi, em không quấy rầy anh nữa, tan ca rồi gặp.”
Nguyễn Thiên Lăng tắt máy, nghịch điện thoại trong tay, điện thoại lại đổ chuông.