Là người làm của anh gọi điện thoại tới.
“Thiếu gia, Tiêu Lang vẫn còn ở trong nhà cô ấy chưa về.”
“Tôi biết rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại, sau đó soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
“Vợ à, tôi bắt đầu nhớ cô rồi. Nhớ giọng nói của cô, nhớ mùi hương của cô, tất cả mọi thứ khi cô bên tôi. Làm sao đây, tôi không thể kiểm soát nổi cảm xúc và muốn đi tìm cô.”
Anh tưởng tượng bộ dạng của cô lúc nhìn thấy tin nhắn sẽ thẹn quá hóa giận, khóe miệng vui vẻ khi thực hiện được trò đùa dai ác độc.
Giang Vũ Phi lại thấy anh gửi tin nhắn, tim đập hoảng loạn.
Cô mở tin nhắn ra xem, thấy nội dung bên trong, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đồ khốn nạn!
Nhanh chóng xóa tin nhắn, cô đến cạnh Tiêu Lang hỏi: “Bây giờ chúng ta đi làm được không?”
Điều hòa Tiêu Lang mua cho cô là kiểu mới, không cần lắp đặt, cắm điện là có thể sử dụng được. Anh đang thử độ ấm, nghe cô nói như vậy, bất ngờ quay đầu: “Bây giờ đi làm?”
“Ừ, tôi muốn đi làm, chỉ khi đi làm tôi mới có tinh thần một chút.”
Tiêu Lang nghe lời nói ẩn ý của cô, là cô muốn tìm ít việc làm, để mình bận rộn, mới không nghĩ ngợi lung tung.
Anh không nói gì, cười nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi làm.”
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, đến nhà hàng làm việc, Nguyễn Thiên Lăng sẽ không đến mức làm bậy.
Bận rộn đến trưa, buổi tối sau khi tan việc, Tiêu Lang muốn lái xe đưa cô về, nhưng cô nhất định từ chối. Lúc bắt xe về đến nhà thì đã bảy rưỡi tối.
Nhà hàng của Tiêu Lang mỗi ngày đều bao ăn cơm trưa với cơm tối, cô đã ăn cơm, cho nên dù có muộn, cô cũng không vội.
Đi dưới ánh sáng mờ nhạt trong khu cư xá, đột nhiên cô nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh cao lớn dựa vào cột điện.
Anh đứng đó tự nhiên dựa vào cột điện, ánh đèn chiếu xuống mặt anh, một nửa sáng một nửa tối, cặp mắt đen hiểm ác chìm trong bóng tối, càng có vẻ âm trầm đáng sợ.
Giang Vũ Phi dừng bước, thầm nắm chặt tay trong túi áo khoác. Cô phòng bị, lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào anh, cơ thể nhỏ nhắn ra sức phòng thủ.
Nguyễn Thiên Lăng bỏ thuốc lá đi, đôi chân thon dài bước về phía cô.
Anh đứng cách xa cô một bước, đôi mắt hơi cụp xuống từ trên cao nhìn xuống.
“Tối qua tôi đã cảnh cáo, cô nghe không hiểu à?” Anh mỉm cười lạnh nhạt hỏi cô, giọng điệu báo hiệu một bầu không khí nguy hiểm.
“Chúng ta đã ly hôn, tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì!”
Cho nên tôi qua lại với ai đều không liên quan đến anh.
Không phải là nghe không hiểu, mà là không để lời anh nói vào tai.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhạt, đôi mắt đen tối lạnh lùng hơn: “Giang Vũ Phi, cô cho rằng tôi không dám làm gì các người?”
“Haha, có chuyện gì mà anh không dám làm?” Cô mỉa mai cười nhạt.
“Đã hiểu tôi như vậy, vì sao không ghi nhớ lời cảnh cáo của tôi?” Nguyễn Thiên Lăng tốt bụng hỏi cô, cũng không lập tức trưng ra vẻ mặt nghiêm khắc.
Giang Vũ Phi không thích đứng gần anh như vậy, cô chau mày, lạnh nhạt lùi một bước, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải sợ anh, tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì, tôi cũng không tin anh có thể coi trời bằng vung!”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá đơn giản và ngây thơ.
Đúng vậy, anh sẽ không thể hiển nhiên mà coi trời bằng vung được, nhưng đối phó với bọn họ, anh có nhiều biện pháp.