Hơn nữa, anh rất mong chờ đứa trẻ này, có thể nó sẽ trở thành con riêng, nhưng anh vẫn rất chờ mong nó…
Nguyễn Thiên Lăng khom người chui vào xe, nhẹ nhàng ôm lấy người Giang Vũ Phi, bế cô xuống xe rồi đi vào biệt thự, đưa cô về phòng ngủ.
Cơ thể cô rất nhẹ, anh bế cô không tốn sức.
Anh thầm nghĩ dù cô có mang thai đến tháng thứ bảy, thứ tám, có lẽ anh vẫn có thể dễ dàng bế cô như vậy.
Nhẹ nhàng đặt Giang Vũ Phi xuống giường, anh muốn giúp cô cởi áo ra, nhưng tay cô túm chặt bên trong túi áo, không thể nào kéo ra được.
Anh dùng sức kéo tay cô ra, Giang Vũ Phi lo lắng nhíu mày lại, giống như sắp tỉnh lại.
Anh không dám làm bừa, liền đắp chăn cho cô, đứng bên giường nhìn cô.
Ngủ trên giường thoải mái hơn ngủ trong xe, Giang Vũ Phi khẽ cử động, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên chiếc gối mềm mại thoải mái, giấc ngủ càng ngon hơn.
Mọi người nói phụ nữ có thai đều thích ngủ, bây giờ anh đã được chứng kiến rồi.
Hai lần anh đến thăm cô, đều là lúc cô đang ngủ, chẳng lẽ sau này mỗi lần anh đến cô đều sẽ ngủ sao?
Nguyễn Thiên Lăng khom người xuống, ánh mắt trầm lắng chăm chú nhìn cô, không nhịn được mà vươn tay vuốt má cô.
Mềm mại, mịn màng, sờ rất thoải mái.
“Nguyễn Thiên Lăng…” Giang Vũ Phi đột nhiên nói mơ một tiếng làm anh đứng tim, cứ tưởng cô đã tỉnh lại.
Khi thấy cô chỉ là đang nói mơ, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng rất tò mò rốt cuộc cô mơ thấy cái gì.
Trong giấc mơ cũng gọi tên anh, anh thật sự muốn biết cô đang mơ cái gì.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống, ghé sát vào cô, nhẹ nhàng mở miệng hỏi cô: “Nguyễn Thiên Lăng làm sao?”
Giang Vũ Phi khẽ cử động môi, lại phát ra một âm thanh: “Tiêu Lang…”
Nguyễn Thiên Lăng sa sầm mặt, hóa ra cô còn mơ tới Tiêu Lang nữa!
“Đưa tôi đi… rời khỏi đây…”
Chết tiệt, Tiêu Lang đã vứt bỏ cô rồi, mà tại sao cô còn không từ bỏ ý định, thậm chí trong mơ vẫn muốn đi cùng hắn ta!
Chẳng lẽ ở bên cạnh anh, không bằng ở bên cạnh Tiêu Lang hay sao?
Cái tên đàn ông kia có tốt đẹp gì đâu, sao cô cứ nhớ mãi không quên vậy!
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, lòng cũng không thoải mái, bực bội và phẫn nộ, nếu như cô tỉnh lại vào lúc này, chắc chắn anh sẽ nắm chặt vai cô mà mắng cô một trận.
Anh nắm chặt tay, đè nén cơn bực tức trong lòng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Thật khó chịu… thả tôi ra, tôi không muốn ở đây, thả tôi ra…”
Nguyễn Thiên Lăng lại chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt u ám.
Ngày hôm đó cô gặp ác mộng đã nói “Thả tôi ra, tôi không muốn.” Hôm nay cô lại nói, nhưng là một câu hoàn chỉnh hơn.
Hóa ra ngày hôm đó, cô cũng đang mơ đến việc thoát khỏi anh, bảo anh thả cô đi.
Nếu không phải ghét bỏ anh, không muốn ở lại bên cạnh anh, tại sao lại hai lần liên tục mơ những giấc mơ giống nhau.
Anh biết rõ cô ghét anh, chỉ không ngờ rằng cô ghét anh đến mức cả trong mơ cũng vô thức bài xích anh.
Nguyễn Thiên Lăng đang định đi liền quay lại, nắm lấy cằm cô, hung hăng nói: “Muốn tôi để cô đi sao, không có cửa đâu! Trước khi đứa bé được sinh ra, cô đừng hòng chạy trốn.”
Giang Vũ Phi bừng tỉnh, cô kinh ngạc nhìn anh, giống như cô nghe thấy những lời anh vừa nói.
“Anh…” Cô vừa mở miệng, anh đột nhiên cúi đầu xuống...
“Ưm…” Giang Vũ Phi giãy giụa không ngừng, nhưng không thể đọ được với sức lực của anh.
“Cô Nhan, cô cứ ngồi nghỉ ở dưới lầu đã, tôi lên lầu gọi thiếu gia xuống cho cô.”
Đột nhiên, bên ngoài cánh cửa không có đóng lại, tiếng của thím Lý ở dưới lầu vang lên.
Nhan Duyệt tới!