“Cô Nhan, cô ở dưới lầu ngồi nghỉ đi, tôi lên lầu gọi thiếu gia xuống cho cô.”
Đột nhiên, bên ngoài cánh cửa không được đóng lại, tiếng thím Lý ở dưới lầu vang lên.
Nhan Duyệt đến!
Giang Vũ Phi có chút ngạc nhiên, Nguyễn Thiên Lăng dừng lại, ánh mắt kinh ngạc.
“Thím Lý, thím làm sao vậy? Không phải lần đầu tôi đến đây, thím còn khách sáo với tôi như vậy. Thím có việc gì thì làm đi, tôi tự đi tìm Lăng.”
“Cô Nhan, tôi sợ thiếu gia sẽ nói tôi không tiếp đãi khách chu đáo. Cô ngồi đi, tôi sẽ thông báo cho thiếu gia một tiếng.”
“Không cần, tôi có thể tự đi được.” Nhan Duyệt bỗng gằn giọng, nhấc chân bước đến cầu thang.
“Thím Lý, sau này đây cũng là nhà tôi, tôi đã đính hôn với Lăng, tôi nghĩ thím cũng phải thay đổi cách xưng hô đi, không được lúc nào cũng gọi tôi là cô Nhan, Cô Nhan.”
“… Vâng, thiếu phu nhân.” Thím Lý lễ phép cúi đầu xuống, Nhan Duyệt cong môi thỏa mãn, tiếp tục đi lên lầu.
Cô ta vừa đi lên lầu, đã thấy Nguyễn Thiên Lăng từ trong phòng ngủ đi ra. Anh đóng cửa lại, bước đến chỗ cô ta.
“Sao đột nhiên em lại tới đây?” Anh bước đến trước mặt cô ta, mỉm cười hỏi cô ta.
Nhan Duyệt đảo mắt nhìn vào cửa phòng ngủ, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, cười nũng nịu nói: “Em đến xem có phải anh Kim Ốc Tàng Kiều (1) hay không.”
Nguyễn Thiên Lăng nhướn mày, khóe miệng cong lên.
Nhan Duyệt chỉ vào cửa phòng ngủ, giả vờ tức giận chất vấn anh: “Bên trong có phải là đang giấu phụ nữ không? Vì sao thím Lý nhìn thấy em lại có vẻ rất hoảng hốt, còn anh, giữa ban ngày ban mặt ở trong phòng ngủ làm gì vậy?”
Sắc mặt cô ta lại thay đổi, cô ta làm ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Lăng, có phải anh không yêu em không? Nếu anh có người phụ nữ khác, em phải làm thế nào bây giờ?”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng trầm tĩnh, Nhan Duyệt lại dùng con mắt vừa hoài nghi vừa ấm ức nhìn anh, đôi mắt chớp chớp như chờ một lời giải thích từ anh.
Nguyễn Thiên Lăng kéo cô ta đến phòng ngủ, anh mở cửa ra, bên trong trống trơn không có người.
Chăn trên giường cũng được trải chỉnh tề, không có một vết nhăn.
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô ta, khóe miệng cong lên, không cảm xúc nói: “Em xem có ai không?”
Sắc mặt Nhan Duyệt bình tĩnh lại.
Nhưng khi cô ta bước chân vào biệt thự này, trực giác của phụ nữ cho cô ta biết ở đây có thể có một người phụ nữ.
Nếu như không có phụ nữ ở, sao trên ghế sofa lại có gối ôm đáng yêu như vậy, lại còn ly nước trên bàn đều rất nữ tính, người làm trong biệt thự khi nhìn thấy cô ta cũng có vẻ bối rối.
Chỉ từ những dấu vết này đã chứng tỏ Nguyễn Thiên Lăng đang giấu một người phụ nữ ở đây.
Cộng thêm việc lần trước cô ta gặp thím Lý với Giang Vũ Phi ở rạp chiếu phim, cô ta đã nghi ngờ rằng người phụ nữ ở đây chính là Giang Vũ Phi.
Nếu đã “cố tình gây sự” thì sao không làm cho nó ồn ào thêm.
Nhan Duyệt suy nghĩ một lát, cô ta cong môi ấm ức nói: “Ai mà biết được anh giấu cô ta ở nơi nào, có khi ở trong phòng tắm thì sao?”
Nói xong cô ta đi về phía phòng tắm, nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra.
Trong phòng tắm cũng trống trơn, không có ai. Nhan Duyệt nắm chặt tay, sắc mặt khó coi.
Tại sao lại như vậy? Đáng lẽ phải có người chứ, tại sao lại không có?
Cửa đi ra ban công là cửa kính, rèm che sát đất cũng kéo ra, ánh mắt cô ta nhìn xuyên qua đó. Có một dự cảm mãnh liệt rằng có lẽ người được giấu ở ban công.
Nhan Duyệt bị sự đố kỵ và phẫn nộ làm mờ mắt…
***
(1) Kim Ốc Tàng Kiều: ý nói giấu người đẹp trong nhà