Nói xong, cô ta đi về phía phòng tắm, nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra.
Trong phòng tắm cũng trống trơn, không có ai. Nhan Duyệt nắm chặt hai tay, sắc mặt khó coi.
Tại sao lại như vậy, phải có người chứ? Tại sao lại không có ai?
Cửa thông ra ban công là cửa kính, rèm che sát đất cũng được kéo ra. Cô ta nhìn xuyên qua đó, có một dự cảm mãnh liệt rằng có lẽ người được giấu ở ban công.
Nhan Duyệt bị sự đố kỵ và phẫn nộ làm mờ mắt… Cô ta không để ý gì nữa mà đi mở cửa kính, một tay vén rèm ra, ban công cũng trống trơn như vậy.
Người đâu?
Chẳng lẽ trực giác của cô ta là sai sao?
“Lăng…” Nhan Duyệt xoay người lại, phát hiện không còn bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng ở cửa nữa, anh đã đột nhiên rời đi!
Nhan Duyệt lúc này mới luống cuống chân tay, xong rồi, Nguyễn Thiên Lăng chắc chắn là giận rồi.
“Lăng.” Cô ta lao ra khỏi phòng ngủ, cũng không còn tâm trạng tìm kiếm người phụ nữ kia nữa.
Thật ra thì, nếu cô ta mở tủ quần áo ra, sẽ phát hiện trong tủ có treo đầy quần áo phụ nữ.
Nhưng cô ta lại không làm vậy, hiện giờ cô ta chỉ muốn khiến Nguyễn Thiên Lăng nguôi giận, cô ta không thể vì chuyện như thế này mà khiến cô ta và Nguyễn Thiên Lăng có hiểu lầm được.
Nhan Duyệt vội vàng chạy xuống lầu, trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng.
“Thiếu gia đâu rồi?’ Cô ta lo lắng hỏi thím Lý.
Thím Lý chỉ ra ngoài, cười nhạt nói: “Thiếu gia vừa đi ra ngoài rồi.”
Nhan Duyệt vội vàng chạy ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng đang khởi động xe, cô ta nhanh tay mở cửa xe, ngồi vào trong.
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô ta, không nói gì, khởi động xe rời đi.
Nghe thấy tiếng ô tô rời đi, Giang Vũ Phi từ một căn phòng khác đi ra.
Lúc biết được Nhan Duyệt đến đây, cô đã đẩy Nguyễn Thiên Lăng ra, chạy ra khỏi phòng ngủ, tìm một gian phòng khác để trốn.
Cô không thể để Nhan Duyệt nhìn thấy cô, nếu không cô sẽ gặp rắc rối to, Nhan Duyệt cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Nếu như là lúc trước thì cô không có gì phải sợ, nhưng hiện giờ cô đang mang thai, cô không thể lấy tính mạng của đứa bé ra mạo hiểm.
Hơn nữa cô còn đang muốn trốn không được, trước khi đi cô không cần phải tìm về mấy hòn đá cản đường cho mình.
“Lăng, em xin lỗi mà, không phải là em cố ý nghi ngờ anh.” Nhan Duyệt cắn môi ra vẻ vô tội, thái độ nhận lỗi rất tốt, trước kia chỉ cần cô ta nhận lỗi như vậy, Nguyễn Thiên Lăng sẽ mềm lòng mà tha thứ cho cô ta ngay.
Ở trước mặt anh, cô ta vẫn biết nên đánh vào nhược điểm nào của anh.
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô ta, trên mặt không có biểu cảm.
Đây là lần đầu tiên bị người ta đánh ghen, hơn nữa người đánh ghen lại là Nhan Duyệt.
Anh không quên được bộ mặt của cô ta lúc đó khi cô ta cho rằng anh có giấu phụ nữ.
Cô ta bất chấp tất cả mà mở cửa phòng tắm và mở cửa kính ban công, dáng vẻ thật điên cuồng, không giống như hình tượng dịu dàng, trang nhã hàng ngày.
Dù sao hôm nay Nhan Duyệt cũng khiến anh cảm thấy lạ lẫm.
Giống như kiểu ngoài mặt thì cô ta tỏ ra dịu dàng, nhưng trong thâm tâm thì độc ác vô tình.
Nhưng trong biệt thự của anh có giấu phụ nữ khác thật thì anh không phải dấu diếm ai cả. Nhưng bởi Giang Vũ Phi không cho anh nói, cho nên anh mới không nói ra.
Anh và cô không có gì cả, chỉ là vì cô còn đang mang thai con của anh, anh giữ cô ở lại biệt thự cũng là để chăm sóc con anh, có gì là không đúng cơ chứ.
Cho dù hôm nay bị Nhan Duyệt bắt gặp thì anh cũng chẳng sợ gì cả.
Nhưng lúc đó Nhan Duyệt mang dáng vẻ thề sống chết cũng phải bắt gian thành công, điên cuồng muốn có chứng cứ ngoại tình của anh, không có một chút gì là đoan trang, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của anh, khiến cho trái tim anh có phần lạnh lẽo.