“Vẫn ổn.” Cô không phải là lần đầu tiên làm mẹ nên không có tâm trạng hồi hộp của người mới lần đầu làm mẹ, nhưng vẫn có chút căng thẳng.
"Mamy, em bé ở đâu? Con cũng muốn có em bé." Chân Chân trượt từ trên người ba xuống, lập tức nhào vào lòng mẹ.
Cung Mỹ chỉ vào bụng của Giang Vũ Phi: "Em bé ở trong bụng dì, vẫn chưa ra ngoài. Về sau đợi em bé ra ngoài, là có thể chơi cùng Chân Chân rồi."
Chân Chân nhìn chằm chằm vào bụng Giang Vũ Phi, cô bé đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu lên hỏi cô một cách ngây ngô: “Dì ơi, em bé ở trong bụng dì hả?”
"Đúng vậy."
“Con có thể sờ em không?”
"Đương nhiên có thể rồi."
Chân Chân duỗi bàn tay nhỏ bé ra, hết sức cẩn thận vuốt lên bụng cô, lẳng lặng cảm nhận một lát rồi lại cười hì hì rút tay về.
“Có sờ thấy em bé không không?” Cung Mỹ cười hỏi cô bé, cô bé nắm hai bàn tay nhỏ chỉ cười, chẳng nói năng gì cứ như đó là bí mật của cô bé vậy, không thể nói ra.
"Mamy, em bé sinh ra, cũng gọi dì là mamy sao?"
"Ừ, em bé là con của dì, giống như con là con của mamy vậy đó."
"Vậy mamy, ba của em bé là ai?"
Cung Mỹ sững sờ, không biết nên trả lời thế nào.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói: "Ba của em bé là uncle."
"Oa!" Chân Chân mừng rỡ mở to mắt: "Mamy, em bé là con của uncle đó!"
Chử Hạo Diệm và Cung Mỹ biết chuyện của Nguyễn Thiên Lăng rõ mồn một, biết anh và Giang Vũ Phi đã từng là vợ chồng, giờ anh lại có vị hôn thê.
Nhưng mà vợ cũ lại mang thai con của anh, đối với đời sống tình cảm có chút hỗn loạn của Nguyễn Thiên Lăng, bọn họ đều không có bất cứ ý kiến gì.
Mỗi người đều có đời sống tình cảm của riêng mình, là đúng hay là sai, người bên ngoài không có cách nào có thể đánh giá chính xác.
Giang Vũ Phi không muốn suy nghĩ chuyện người khác nhìn nhận cô ra sao khi mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.
Cung Mỹ cười phá vỡ cục diện bế tắc: "Có thể chọn món để ăn sáng rồi, sau khi ăn xong chúng ta cùng đi chơi."
Nguyễn Thiên Lăng gọi bồi bàn tới chọn món, Giang Vũ Phi chỉ muốn một tô cháo trứng muối thịt nạc.
Anh sợ cô ăn quá ít, nên lại chọn cho cô một đĩa trứng ốp la.
Ăn sáng xong, bọn họ đi ra khỏi khách sạn, bên ngoài đã có một chiếc xe điện chở khách du lịch tham quan đậu ở đó, Chân Chân hưng phấn leo lên đầu tiên.
Xe có ba hàng ghế, hai bên hàng ghế đều có cửa xe.
Chân Chân và ba mẹ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Nguyễn Thiên Lăng kéo cửa ở hàng ghế thứ hai ra, muốn đỡ Giang Vũ Phi đi lên.
Cô tránh tay anh, tự mình đi lên. Nguyễn Thiên Lăng cũng không để ý, anh đi lên theo rồi khóa cửa xe lại.
Xe không lớn nên có thể đi qua bất kì con hẻm nào.
Cung Mỹ vừa ngắm cảnh vừa chụp ảnh. Giang Vũ Phi đeo kính râm lên rồi chăm chú nhìn phong cảnh ven đường, về phần cô có thật sự nhìn hay không thì không có ai biết được.
Nguyễn Thiên Lăng lại gần cô, hai tay đặt lên cửa sổ xe, ôm cô vào trong ngực, nhìn theo ánh mắt cô ra ngoài.
“Tâm trạng khá lên chưa?” Anh thấp giọng hỏi cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng, thật giống lời thì thầm của người yêu với nhau.
Đôi mắt Giang Vũ Phi đằng sau kính râm hiện lên một sự phiền chán.
“Đừng có dựa sát vào tôi như vậy, tôi không thoải mái.”
“Chỗ nào không thoải mái? Ở bụng sao?” Bàn tay anh áp lên bụng cô một cách tự nhiên.
Giang Vũ Phi chỉ mặc một bộ váy liền dài, độ ấm của lòng bàn tay anh nhanh chóng truyền đến da thịt cô, nóng rực làm cho người khác không thoải mái.
Bàn tay Nguyễn Thiên Lăng chậm rãi vuốt ve bụng cô.