Vừa nãy nhìn Chân Chân sờ em bé trong bụng cô, anh cũng muốn sờ thử.
Mặc dù không sờ được cái gì, nhưng anh vẫn cảm thấy có một cảm giác rất kỳ diệu, thật giống như anh có thể có thần giao cách cảm với bé con trong bụng cô vậy.
Đứa bé may mắn trong bụng cô chính là con của anh đấy.
“Cũng không biết là con trai hay con gái nữa.” Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được mà nói.
Giang Vũ Phi kéo tay anh ra, cô mím chặt môi, khuôn mặt đã trầm xuống lạnh như băng từ lâu rồi.
Nguyễn Thiên Lăng hơi cong môi, anh ngồi đàng hoàng lại, không làm cô tức giận nữa.
Dạo chơi trong thành phố hai tiếng xong, bọn họ lại ra bờ biển ngắm cảnh.
Rặng dừa xinh đẹp, nước biển xanh thẳm, cát vàng, tất cả đều là kiệt tác của thiên nhiên, đẹp không sao tả xiết.
Đi dạo trên bờ biển, chân trần giẫm lên cát vàng mềm mịn, hứng gió biển, cảm thấy cái được gọi là hưởng thụ chính là như thế này...
Trong lúc đám người Giang Vũ Phi đang dạo chơi thì ở bên kia thành phố A, Nhan Duyệt đã đến sân bay, đang chờ lên máy bay.
Cô ta ngồi trong phòng chờ máy bay, bấm số điện thoại gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng đang đi bên cạnh Giang Vũ Phi, anh lấy điện thoại di động ra, thấy là Nhan Duyệt gọi tới liền dừng bước lại.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới được kết nối, tâm trạng Nhan Duyệt vui vẻ, cô ta hỏi anh: "Lăng, anh đang làm gì vậy?"
Trên bờ biển có rất nhiều người đang dạo chơi, khắp nơi đều là tiếng sóng biển và tiếng cười nói vui vẻ.
Nguyễn Thiên Lăng không giấu giếm nói: “Đang đi dạo trên bờ biển, em đang làm gì?”
“Không nói cho anh biết. Không phải anh rất bận sao, sao lại rảnh rỗi đi dạo biển vậy?”
Người đàn ông hơi ngước mặt lên nhìn, đám người Giang Vũ Phi đã đi được một đoạn rồi, anh nhìn thấy Chân Chân đang cầm tay cô, nhảy nhót bên cạnh cô.
Cô cúi đầu cười nói với cô bé, hai người thân mật giống như hai mẹ con vậy...
Nguyễn Thiên Lăng hơi ngẩn ngơ, anh cảm thấy con của mình hình như cũng sẽ là một bé gái. Cảm giác này rất mãnh liệt, anh cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này.
“Lăng, anh có nghe em nói chuyện không?”
Nguyễn Thiên Lăng thu lại suy nghĩ, nói một cách mất tập trung: “Chỗ này ồn quá, tối nay anh sẽ gọi cho em.”
Anh cúp điện thoại rồi chầm chậm chạy đến phía trước, Chân Chân quay đầu lại cười khanh khách rồi đưa một tay về phía anh.
Anh cười cầm lấy bàn tay cô bé, cô bé một bên nắm tay Giang Vũ Phi, một bên nắm tay anh, ngẩng đầu lên cười hì hì nói: “Dì, uncle, đợi khi em bé được sinh ra, chúng ta hãy đưa em bé đi chơi được không?”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn về phía Giang Vũ Phi nhưng cô chỉ cúi đầu, không có bất kì phản ứng nào.
“Chân Chân rất thích em bé sao?” Anh hỏi cô bé.
“Đúng vậy, uncle đẹp trai như vậy, em bé chắc chắn cũng đẹp trai như thế. Cháu muốn em bé làm em trai của cháu, cháu sẽ nhường bánh ngọt cháu thích ăn nhất cho em.”
“Chân Chân đúng là một đứa bé ngoan.” Nguyễn Thiên Lăng trìu mến xoa đầu cô bé.
“Hì hì, Chân Chân là đứa trẻ ngoan, em bé cũng là đứa trẻ ngoan.”
Nguyễn Thiên Lăng cười, đôi mắt lại nhìn về phía Giang Vũ Phi. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, cô quay đầu nhìn về phía biển cả, chỉ để lại cho anh một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng.
Đôi mắt Giang Vũ Phi sâu thẳm, trên mặt không có cảm xúc nào.
Nguyễn Thiên Lăng không biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh có thể cảm nhận được, chuyện cô đang suy nghĩ có liên quan tới đứa con chưa ra đời của hai người.
Anh đột nhiên nhớ đến lời cô nói hôm trước.
Cô lạnh nhạt nói với anh, con cô sinh ra cũng chỉ là con riêng mà thôi.
Mỗi lần nghĩ đến những lời cô nói, trái tim anh lại như bị thứ gì đó bóp chặt, rất khó chịu...