Nhìn theo bóng xe đi xa, Cung Mỹ dựa vào chồng, mỉm cười hỏi. “Anh nhìn Thiên Lăng xem có phải rất lo lắng cho Vũ Phi không?”
Chử Hạo Diệm biết ý cô, anh một tay ôm con gái, một tay ôm lấy vai cô, ôn hòa cười nói: “Có một số việc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Để cho Thiên Lăng tự mình từ từ nhìn thấu đi, về phần kết cục như thế nào, cũng phải xem chính số mệnh của cậu ấy.”
“Ừ, anh nói đúng. Có những chuyện, phải té ngã mấy lần mới hiểu được ý nghĩa, cũng giống như anh ấy, tốt nhất cũng nên bị té ngã vài lần.” Cung Mỹ hơi chớp chớp hàng lông mi thanh tú, giọng nói có chút hả hê.
Cô đang cảm thấy không đáng cho Giang Vũ Phi.
Ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng không nói làm gì, hiện giờ còn mang thai con của anh. Càng làm cho người ta thấy phẫn tức là Nguyễn Thiên Lăng lại nhanh chóng đính hôn với người phụ nữ khác, rõ ràng là có lỗi với Giang Vũ Phi.
Cho nên, cứ để cho anh nếm đủ đau khổ rồi nói sau. Nếu không thì có được thứ gì quá dễ dàng, anh sẽ không biết trân trọng.
Trong xe, Giang Vũ Phi dựa vào cửa sổ xe hơi, mắt hơi nhắm lại, cặp lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ mệt mỏi.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn bộ dạng cô như vậy, anh liền có chút hối hận.
Hôm nay anh không nên đưa cô đi chơi cả ngày, cô mang thai đứa trẻ không chịu được mệt nhọc, lẽ ra anh nên sớm hỏi cô có mệt hay không, cũng không đến mức khiến cô vẫn luôn nhẫn nhịn, mỏi mệt chống đỡ đến tận bây giờ.
Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được mà ngồi gần cô một chút, tay kéo đầu cô qua, để cô tựa vào bả vai anh.
Giang Vũ Phi hơi ngọ nguậy, anh ôm chặt bả vai cô, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, cứ dựa vào tôi nghỉ ngơi đi.”
“Không cần.”
“Nếu cô không nghe lời tôi sẽ hôn cô.” Anh cúi đầu sát xuống mặt cô, đôi môi mỏng gần trong gang tấc, nói nhỏ đến mức chỉ cô có thể nghe thấy.
Anh nhìn ánh mắt cô, thật sự giống như dã thú to lớn đang chăm chú nhìn con mồi của mình, vừa nguy hiểm lại vừa nóng bỏng.
Giang Vũ Phi mím môi không dám động đậy nữa, nhưng tay cô đút trong túi áo đã âm thầm nắm chặt.
Cô ngoan ngoãn khiến Nguyễn Thiên Lăng rất hài lòng, lái xe ở phía trước còn tưởng rằng bọn họ rất ân ái, nhiệt tình cười nói: “Hai vợ chồng son tới thành phố H du lịch sao, hai người đã đi những nơi nào rồi?”
Trong lòng Giang Vũ Phi đang phải nín nhịn cơn tức, hết sức khó chịu.
Nghe lời nói của tài xế, cô liền trút hết ra: “Tôi và anh ta không phải vợ chồng son!”
Vẻ mặt tươi cười của tài xế lập tức biến mất, không phải vợ chồng son còn ôm nhau, đây là tình huống gì?
Đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô thật sâu, anh cũng không tức giận, ngược lại còn cong môi cười nói không đàng hoàng: “Nhưng cô ấy là mẹ của con tôi.”
Tài xế lại rối loạn lần nữa.
Ai có thể nói cho anh ta biết, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Giang Vũ Phi hơi trừng mắt, mắt nhìn chằm chằm vào anh không chớp, trong mắt không hề che giấu sự căm hận của cô đối với anh.
Nguyễn Thiên Lăng, anh mặt dày đến nỗi thật sự không ai có thể địch được.
Trên thế giới này cũng chỉ có loại đàn ông như anh mới có thể thản nhiên nói ra lời lẽ như thế này.
Chẳng lẽ anh không cho rằng anh rất vô liêm sỉ sao, tôi là mẹ của con anh. Nhưng chúng ta không có cảm tình, anh ôm tôi như vậy là gì, thành tâm khiến cho người khác hiểu lầm phải không.
Tôi thật sự không hiểu nổi, tôi và anh rõ ràng không có cảm tình, đều ghét bỏ nhau, vì sao anh cứ luôn làm những cử động mập mờ như vậy.
Chẳng lẽ ăn trong chén, nhìn trong nồi, đều là bệnh chung của đàn ông các anh sao?
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng tức giận. Trước đây nghĩ đến những vấn đề này là cô sẽ đau lòng, hiện tại cô chỉ còn lại sự phẫn nộ, hoàn toàn không có chút xíu đau đớn nào.
Cô sẽ không đau lòng vì người đàn ông này nữa, bởi vì cô đã sớm không còn yêu anh ta rồi.
Xe đến cửa khách sạn, Nguyễn Thiên Lăng kéo cô xuống xe, đi vào khách sạn.