Hai người tay trong tay, tựa như một đôi tình nhân, trai tài gái sắc nhìn đúng là một cặp trời sinh.
Họ đi qua quầy lễ tân, đi đến trước thang máy bấm thang, sau lưng cách đó không xa là đại sảnh dùng cơm.
Mà trong một góc nhà hàng, một người phụ nữ đeo kính râm ngồi đó, cô ta đang xem một quyển tạp chí. Tạp chí che khuất mặt cô ta, chỉ lộ ra cặp kính râm cô ta đang đeo.
Nhìn bề ngoài, cô ta giống như đang chăm chú xem tạp chí, nhưng sự thật lại không phải vậy, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang đứng trước thang máy.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, người phụ nữ ở cùng Nguyễn Thiên Lăng lại là Giang Vũ Phi!
Vậy mà lại chính là cô ả đó!
Hôm đó trực giác của cô ta nhất định chính xác, người phụ nữ mà Nguyễn Thiên Lăng giấu trong biệt thự nhất định cũng là Giang Vũ Phi!
Nhan Duyệt không thể nào hình dung được tâm trạng hiện tại, phẫn nộ, tủi thân, căm hận, còn có đố kỵ sâu sắc!
Cô ta cắn chặt hàm răng, làm những móng tay sơn màu đẹp đẽ siết chặt tạp chí trong tay.
Móng tay cũng sắp đâm xuyên qua mấy lớp giấy tạp chí!
Cửa thang máy mở, Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng đi vào, bọn họ xoay người, Nhan Duyệt lập tức xoay người làm bộ nhặt đồ trên mặt đất, khiến cho bọn họ không nhìn thấy cô ta.
Cửa khép lại, Giang Vũ Phi dùng sức gạt tay Nguyễn Thiên Lăng ra, đứng ra xa xa, duy trì khoảng cách nhất định với anh.
Cô muốn một cuộc sống bình lặng, nhưng đi cùng người đàn ông này, anh luôn có thể dễ dàng phá vỡ cảm xúc của cô, khiến cô luôn rơi vào ranh giới phẫn nộ.
Nhưng cô sẽ có thể thoát khỏi anh nhanh thôi, còn là hoàn toàn vĩnh viễn thoát khỏi anh!
Hành động của cô khiến cho Nguyễn Thiên Lăng rất không vui, sắc mặt anh âm trầm liếc nhìn cô một cái, nhếch môi mỉa mai nói: “Cô vốn dĩ chính là mẹ của con tôi, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Con tôi chỉ cần mẹ, không cần ba.” Giang Vũ Phi lạnh lùng liếc nhìn anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng âm thầm cắn răng: “Không có tôi, cô có thể có nó sao?”
Anh nói đến đây, Giang Vũ Phi liền nhớ lại lần bị áp bức và lăng nhục trong phòng tắm ở Nguyễn gia. Cô không có cách nào quên đi ngày đó, anh đã hung tàn cưỡng đoạt cô như thế nào.
Hừ, thông qua loại thủ đoạn này để có được đứa trẻ, anh cũng còn mặt mũi mà đắc ý.
Giang Vũ Phi cho rằng sau đêm nay, cả đời này sẽ không còn gặp lại Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Cô nhìn về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng: “Nguyễn Thiên Lăng, anh nói xem, nếu anh chết hẳn sẽ rất tốt. Chết, thì sẽ không gây tai họa cho người khác.”
Đây là lời nói trong lòng cô, cô phải cho anh biết cô hận anh nhiều như thế nào, hận không thể khiến anh chết đi!
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng đen láy, hơi cong môi: “Cô muốn tôi chết?”
“Đúng!”
“Vậy sao cô không ra tay giết tôi?” Anh nhướn mày đầy tà khí, hai đầu lông mày toàn là sự ngông cuồng hống hách.
Cái chết với anh mà nói cũng không đáng sợ, căn bản là anh cũng không để lời cô nói ở trong lòng.
Ra tay giết anh sẽ bẩn tay tôi!
Cửa thang máy mở, Giang Vũ Phi cũng không nói ra lời trong lòng. Cô đi ra ngoài trước, Nguyễn Thiên Lăng đi theo sau cô.
Người đàn ông dùng thẻ phòng mở cửa phòng, Giang Vũ Phi đi vào yếu ớt ngồi trên giường, đầu dựa vào đầu giường.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô mệt mỏi như vậy, quan tâm hỏi cô: “Bây giờ muốn ăn cơm không?”
Giang Vũ Phi gật gật đầu: “Có thể ăn trong phòng không? Tôi không muốn đi xuống lần nữa.”
Anh không trả lời, cứ thế cầm lấy điện thoại đặt món, căn dặn khách sạn đưa đồ ăn lên.
“Tôi đi tắm, cô nghỉ ngơi một lát đi.” Nguyễn Thiên Lăng cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, hơi ngồi thẳng người lên…
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn được đưa tới, cô mở cửa phòng, bồi bàn đẩy xe đồ ăn đi vào…