Vốn dĩ là tối hôm qua có thể ra viện, là mẹ Nhan Duyệt yêu cầu cô ta ở lại viện theo dõi vài ngày, sợ cô ta sẽ có di chứng gì đó.
Sau đó ông bà Nguyễn cũng đến thăm cô ta, ai cũng biết chuyện này là Giang Vũ Phi hại cô ta thành bộ dạng như vậy.
Trong lúc nhất thời, Giang Vũ Phi bị nhiều mũi tên chĩa vào, tất cả mọi người đều hận không thể chửi mắng trước mặt cô.
Ông bà Nguyễn đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, bà Nguyễn lạnh nhạt bảo tài xế đi đến biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng.
Bà ta cần tìm Giang Vũ Phi tính sổ, đuổi cô ra khỏi Nguyễn gia.
Vừa khởi động xe, bà Nguyễn liền nhận được điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng. Sau đó anh nói anh đang ở nhà, mời ba mẹ quay trở về, anh có chuyện muốn nói với bọn họ.
Trong bệnh viện không còn người lớn, chỉ còn đám người Nhan Duyệt.
Hứa Mạn đứng bên cạnh Nhan Duyệt, nhỏ giọng hỏi cô ta: “Duyệt Duyệt, Giang Vũ Phi hại chị thành ra như vậy, chị nói xem có muốn giáo huấn cô ta một trận hay không!”
Cô ta ám chỉ là vẫn bắt cóc Giang Vũ Phi, giáo huấn cô giống như lần trước.
Nhan Duyệt dựa vào đầu giường, lắc đầu nói: “Không cần, chị tin rằng cô ta sớm muộn gì cũng ác giả ác báo.”
Lưu Thiến Thiến gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đó, phụ nữ độc ác đều không có kết cục tốt. Duyệt Duyệt, chị không chịu khổ uổng công đâu, Giang Vũ Phi sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
“Sợ là báo ứng còn chưa tới, Duyệt Duyệt đã bị cô ta giày vò chết rồi!” Hứa Mạn không giữ mồm giữ miệng nói.
Nhan Duyệt âm trầm nói: “Mạn Mạn, em giúp chị đi nghe ngóng thông tin về một người, sau đó đưa tài liệu của người đó cho chị.”
“Ai?”
“Một bác sĩ tâm lý, Mã Tinh.”
Trong phòng khách của căn biệt thự, Mã Tinh đang nói chuyện với Giang Vũ Phi, giúp cô trị liệu tâm lý.
“Ngày hôm qua lúc tôi về cô cảm thấy thế nào?” Mã Tinh hỏi cô.
Giang Vũ Phi rót cho cô một ly trà, mỉm cười nói: “Ngày hôm qua có cảm giác tốt hơn một chút, chỉ là tâm tình vào buổi tốt lại rất tệ.”
Vì trước khi đi ngủ xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng không có thời gian nghĩ lung tung. Thế nhưng khi nằm một mình trên giường, cô lại không khống chế nổi những ý nghĩ điên loạn trong đầu.
Mã Tinh cười nói: “Cô có thể nói cho tôi nghe cảm nhận và suy nghĩ của cô hay không, tôi cũng sẽ cho thuốc đúng bệnh hơn.”
Giang Vũ Phi hơi do dự, không biết có nên nói hay không.
“Cô Giang, cô không cần phải kiêng dè gì cả. Ở trước mặt tôi không cần phải kiêng dè điều gì, tôi là bác sĩ, cô là người bệnh, lúc này giữa bác sĩ với người bệnh không có ngăn cách mới là tốt nhất.”
“Cô Mã, thật ra nói cho cô biết cũng không sao, có điều mong cô không nói cho người khác biết, được chứ?”
“Cô yên tâm, giữ kín chuyện riêng của của bệnh nhân là chức trách của tôi.”
Giang Vũ Phi lúc này mới yên lòng, kể chuyện đó với cô ta.
Buổi chiều, lúc Mã Tinh vừa đi khỏi, gặp xe của Nguyễn Thiên Lăng trở về.
Xe thể thao xa hoa dừng trước cổng, người đàn ông bước từ trong xe ra, ăn mặc đơn giản nhưng khí chất hơn người.
Không giống với những cậu ấm con nhà giàu khác.
Vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, vừa đến thế giới này là có được sự giàu có và địa vị mà ngàn vạn người khác cũng không có được.
Tuổi trẻ mà đã được hưởng thụ, vinh hoa phú của của bọn họ, không phải ai cũng có thể có được. Cho dù là làm cực khổ cả đời cũng không theo kịp.
“Anh Nguyễn, chào anh.” Mã Tinh cười đi đến, đưa một tay ra.
Nguyễn Thiên Lăng bắt tay với cô, hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào rồi?”
“Cô Giang đã nói bệnh tình với tôi, tình hình của cô ấy còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của tôi. Anh Nguyễn, tôi nghĩ anh cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu như bệnh tình cô Giang tiếp tục chuyển biến xấu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”