Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, trong mắt xuất hiện sự quan tâm.
“Cô có thể chữa khỏi cho cô ấy trong bao lâu?”
“Tôi cũng không biết, tuy tôi là bác sĩ, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào ý chí cô Giang. Nếu như cô ấy không tự xóa bỏ sự oán hận trong lòng thì tôi cũng không có cách nào chữa khỏi.”
“Tại sao cô ấy lại thành ra như vậy?”
Mã Tinh lắc đầu: “Điều đó thì cô ấy chưa nói cho tôi biết. Nhưng tôi nhìn ra được có lẽ những khúc mắc ấy có liên quan đến anh. Anh Nguyễn có thể thử giúp cô ấy gỡ bỏ những khúc mắc đó.”
Nguyễn Thiên Lăng trầm ngâm gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
Anh đi ngang qua Mã Tinh, bước chân đến phòng khách nhanh hơn.
Mã Tinh quay đầu liếc nhìn anh, thầm nghĩ khi nãy anh hỏi cô mấy câu đều là hỏi về tình hình của Giang Vũ Phi.
Cô có thể nhận được người đàn ông này rất quan tâm đến Giang Vũ Phi.
Trong phòng khách, Giang Vũ Phi đang chơi đùa với Lạc Lạc.
Thấy anh đi đến, cô cũng chỉ liếc mắt nhìn, sau đó mặc kệ sự tồn tại của anh.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống bên cạnh cô, cũng thò tay trêu chọc Lạc Lạc. Đột nhiên Giang Vũ Phi ôm Lạc Lạc đứng dậy, tránh sang một bên.
“Lạc Lạc, đi tắm thôi nào, có được không?”
“U u...” Lạc Lạc ra sức dụi thân thể mập mạp nhỏ bé vào ngực cô, tỏ vẻ vui sướng muốn đi tắm.
Nguyễn Thiên Lăng rút tay lại, đứng dậy đi theo sau cô.
Đến phòng tắm, Giang Vũ Phi lấy chậu tắm ra, bỏ Lạc Lạc vào trong, sau đó mở vòi hoa sen cọ rửa thân thể cho nó. Nguyễn Thiên Lăng nghiêng người tựa vào cửa nhà tắm, khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ.
Giang Vũ Phi cẩn thận tắm cho nó, vẫn không quay đầu nhìn anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng không nói không rằng, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Anh phát hiện, từ sau khi mang thai người cô dần dần đẫy đà hơn.
Tuy rằng vẫn gầy, nhưng làn da đã căng sáng, có đàn hồi hơn trước rất nhiều.
Đặc biệt là trên người cô tỏa ra một thứ ánh sáng chói lọi của tình mẫu tử, mỗi lần nhìn đều khiến anh si mê.
Trước kia khi cô là vợ anh, anh cũng không bao giờ thèm liếc cô lấy một cái.
Khi cô không còn là vợ anh, anh lại luôn chú ý đến cô, càng ngày càng chìm đắm.
Vì sao con người có đôi khi lại mâu thuẫn như vậy?
“Lạc Lạc, đừng nhúc nhích.” Giang Vũ Phi giữ lấy người nó, xả nước trôi hết bọt xà bông trên người nó.
Cô chỉ mặc một bộ đồ len hơi mỏng, ống tay áo xắn lên cao, cổ áo chữ V rộng rãi, nhìn từ góc độ của Nguyễn Thiên Lăng vừa khéo thấy được bộ ngực nõn nà, khe ngực và đồ nội y màu trắng của cô.
Người đàn ông khép hờ mắt, đôi mắt không khỏi trở nên thâm thúy vài phần.
Có lẽ xà bông lọt vào trong mắt Lạc Lạc, nó đột nhiên giãy giụa, bọt nước văng khắp nơi, làm ướt một mảng trên ngực Giang Vũ Phi.
“Xong rồi, xong ngay đây, đừng cựa quậy nữa!” Giang Vũ Phi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho nó, ôm nó ra ngoài, lau khô toàn thân nó, chuẩn bị sấy lông cho nó.
Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng bước tới phía bọn họ, anh nhẹ nhàng đá một cái vào người Lạc Lạc, không để nó kháng cự nói: “Đi ra ngoài.”
Như vậy là muốn làm gì?
Lạc Lạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt nữ chủ nhân của nó, một đôi mắt nóng bỏng nhìn nữ chủ nhân, tựa như có ngọn lửa rực cháy trong mắt.
"Gâu gâu gâu..." - Nam chủ nhân, anh muốn làm gì?
Lạc Lạc không hiểu thế giới loài người, có điều theo cảm giác bản năng của nó, có vẻ như nữ chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Nguyễn Thiên Lăng.
Trái ngược với nhiệt độ cháy bỏng trong mắt anh, đôi mắt cô lại giá lạnh khôn cùng.