Thấy cô làm thinh, Nguyễn Thiên Lăng hơi căng thẳng, anh vô thức nín thở.
Giang Vũ Phi đột nhiên phá lên cười, người đàn ông hơi nhíu mày: “Em cười cái gì?”
“Cười anh đó.” Giang Vũ Phi ngừng cười, đôi mắt lạnh lùng: “Nguyễn Thiên Lăng, đây là chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe!”
Anh lại có thể hỏi cô như vậy, bọn họ có làm lại từ đầu được không.
Những lời này khiến cô cảm thấy buồn cười giống như có người nói với cô rằng hôm nay mặt trời mọc đằng tây, nước chảy về thượng nguồn vậy.
Cô thậm chí còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm, không ngờ lại nghe Nguyễn Thiên Lăng nói những lời này.
Thật là quá buồn cười mà.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng nặng nề: “Buồn cười đến như vậy sao? Anh nói thật đấy!”
“Tôi nghĩ anh nên đi khám bệnh, bệnh của anh không nhẹ đâu.”
"Giang Vũ Phi, anh nói thật!"
"Đủ rồi! Nguyễn Thiên Lăng, anh còn muốn giày vò tôi tới khi nào. Ngày hôm nay, việc tới nước này, anh cảm thấy rằng chúng ta còn có thể quay lại sao? Tôi không yêu anh, anh có nghe rõ không, tôi không yêu... A..."
Chữ cuối cùng của cô bị anh nuốt vào trong bụng.
Giang Vũ Phi không động đậy, đôi mắt vẫn lạnh như vậy, thậm chí tràn ngập sự chán ghét.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám, nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, cánh môi mỏng hé mở: “Em vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa.”
“Tôi không yêu anh... Ưm...”
Giang Vũ Phi vừa vội vừa tức, cơ thể giãy giụa kịch liệt.
---
Giang Vũ Phi cảm giác như mình sắp chết, cần phải hít thở không khí.
Nguyễn Thiên Lăng cũng cảm thấy thiếu không khí.
Anh lại buông cô ra lần nữa, hỏi từng chữ một: “Yêu hay không yêu?”
Giang Vũ Phi nghi ngờ nhìn anh, người đàn ông cười khẽ đầy mê hoặc, giọng nói truyền đến có sức hấp dẫn vô cùng: “Có yêu cảm giác này không?”
“Yêu...” Giang Vũ Phi túm lấy quần áo anh, hít một hơi rồi nhả ra một chữ.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trở nên đen tối dị thường, tựa như hố đen sâu không thấy đáy, trông thật đáng sợ, dường như có thể nuốt trôi tất cả.
“Vũ Phi...” Anh nhẹ nhàng buông cô ra, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô một cách cưng chiều, chậm rãi cúi đầu xuống...
Đột nhiên Giang Vũ Phi co đầu gối lên, hung ác huých vào vị trí trọng điểm của anh.
Nguyễn Thiên Lăng thầm rên một tiếng, mặt biến sắc.
Anh lập tức buông cô ra, cơ thể cao lớn chầm chậm cúi cuống, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Yêu cái đầu anh!” Giang Vũ Phi ra sức đẩy anh ngã trên mặt đất, tức giận chạy khỏi phòng tắm, Lạc Lạc bị bỏ rơi nãy giờ vui vẻ chạy theo cô, đắc ý vẫy vẫy đuôi với Nguyễn Thiên Lăng.
Ai bảo anh dám bắt nạt nữ chủ nhân, hừ, đáng đời!
Giang Vũ Phi đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh, khóa trái cửa lại.
Dưới lầu, không biết Nguyễn Thiên Lăng dùng bao nhiêu ý chí mới có thể từ từ đứng lên.
Anh nắm chặt nắm đấm, giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Đồ đàn bà chết tiệt, thiếu chút nữa cô đã khiến anh đoạn tử tuyệt tôn!
Phía dưới vẫn còn quá đau, lát sau cơn đau giảm đi, khuôn mặt Nguyễn Thiên Lăng mới dần bình tĩnh trở lại, đi nhanh lên lầu.
Em cho rằng em trốn đi là anh không thể làm gì được em sao?
Tối hôm nay sẽ lấy em ra để thử xem anh có đoạn tử tuyệt tôn hay không!
Tiếng bước chân Nguyễn Thiên Lăng mang theo sự tức giận đáng sợ, vang khắp hành lang lầu hai, ngay cả ở trong phòng ngủ đã đóng cửa cũng có thể nghe được.
Giang Vũ Phi ngồi trên giường, tay cô nắm chặt tấm chăn, mặt vẫn chưa hết đỏ.
Có điều cô cũng bất an, sợ Nguyễn Thiên Lăng sẽ làm ra chuyện gì đó.