Nguyễn Thiên Lăng bước tới trước một bước, Giang Vũ Phi lùi về sau một bước.
Anh đứng trước mặt cô với khí thế như vũ bão, không ngừng tới gần, cô bị ép lùi về phía sau, cho đến khi dựa sát lưng vào vách tường, không còn đường lùi, cô mới lên tiếng hỏi anh: “Anh muốn làm gì?”
Nguyễn Thiên Lăng chống hai tay bên người cô, khoảng cách giữa hai người không đến 10mm.
Anh hơi cúi đầu, cái mũi cao thẳng ở ngay trước mắt cô.
“Sao cô không hỏi xem tình hình Nhan Duyệt thế nào rồi?” Anh thấp giọng hỏi cô, đôi mắt u ám thâm trầm.
Giang Vũ Phi cảm thấy rất nực cười: "Cô ta là gì của tôi, tại sao tôi phải quan tâm tới tình hình của cô ta."
“Cô rất ghét Nhan Duyệt, vì sao lại ghét cô ấy?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tránh ra, tôi không có thời gian đâu mà nói chuyện phiếm với anh.”
“Giang Vũ Phi, là vì tôi nên cô mới ghét Nhan Duyệt như vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô.
Giang Vũ Phi lạnh đạm nhìn anh, cười nhạt nói: “Anh sai rồi, tôi ghét cô ta không phải vì anh. Mà tôi ghét cả hai người, nhìn thấy anh hay nhìn thấy cô ta, tôi đều ghét như nhau.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi tối lại: “Nhưng trước kia cô rất yêu tôi.”
“Anh muốn nói cái gì? Muốn biết gì?”
"Tôi muốn biết mấy tháng trước vì sao đột nhiên cô bắt đầu phản kháng tôi, tránh né tôi, không còn yêu tôi nữa."
Đôi mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, đôi mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô.
“Là nguyên nhân gì khiến cô thay đổi thái độ với tôi?”
“Anh rất muốn biết?” Giang Vũ Phi hỏi anh.
“Đúng.”
Mắt Giang Vũ Phi hơi rũ xuống, một lát sau mới nói với anh: “Nguyên nhân rất đơn giản, đột nhiên tôi hiểu rằng tôi với anh không hợp nhau, cũng tỉnh táo lại thấy đối với anh, tôi không là cái gì cả. Đã như vậy, vì sao tôi lại phải ngu ngốc ở lại bên cạnh anh, để cho anh tiếp tục làm tổn thương tôi. Nguyên nhân chính là như vậy, rất đơn giản.”
“Cô đang lừa tôi!” Nếu thật sự cô có thể hiểu rõ tất cả ngay lập tức, thì trên thế giới này sẽ không có nhiều người si tình như vậy.
“Tôi không lừa anh, nếu không phải tôi hiểu rõ tất cả, tại sao tôi lại đột nhiên không yêu anh? Nguyễn Thiên Lăng, bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng không có nghĩa là họ yêu anh. Lúc ban đầu tôi yêu anh, coi trọng anh, là bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc. Sau này tôi tự ý thức được sự ngu xuẩn của mình mới lập tức tỉnh táo lại. Anh nói xem, ngoại trừ vẻ bề ngoài và gia thế tốt ra, anh còn có cái gì đáng để kiêu ngạo?”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm, anh cũng không tức giận.
Anh nhếch môi, tà mị hỏi cô: “Nếu như lúc trước tôi và cô không ly hôn, thì bây giờ cô có chấp nhận tôi thêm một lần nữa không?”
“Sẽ không! Anh không ly hôn với tôi, tôi cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để ly hôn với anh.” Giang Vũ Phi trả lời như đinh đóng cột.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo đôi mắt lại: “Tôi không có chỗ nào đáng để cô thích sao?”
Giang Vũ Phi nhìn anh kỳ quái: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Anh không biết là hỏi những chuyện này rất nhàm chán sao?”
Đầu anh chắc bị hư mất rồi, tự nhiên hỏi cô những chuyện này.
Có lẽ anh nên đến hỏi Nhan Duyệt mới đúng, tin rằng Nhan Duyệt sẽ hài lòng với anh ta, tuyệt đối không ghét anh ta.
“Không nhàm chán!” Nguyễn Thiên Lăng xích lại gần cô hơn, hai bờ môi như sắp chạm vào nhau: “Vũ Phi, cô nói xem bây giờ hai chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?”
Giang Vũ Phi bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng sâu thẳm, đáy mắt lóe lên những tia phức tạp mà cô nhìn không thấu: “Vũ Phi, chúng ta ở bên nhau một lần nữa, em có đồng ý không?”
Giang Vũ Phi sững sờ khoảng chừng mười giây.